Vương Khải Niên ngẩng đầu nhìn đại nhân một cái. Phía Tây Bắc của khu
vực Sơn Đông là Yến Kinh Thương Châu, cũng chính là đại doanh của Yến
Tiểu Ất, chỉ có điều hai nơi cách nhau quá xa. Nếu Yến Tiểu Ất thật sự có can
đảm tạo phản hành thích quân vương, hắn cũng không cách nào điều động quân
đội đi xa như thế mà không kinh động triều đình.
"Cẩn thận luôn là thượng sách." Phạm Nhàn cúi đầu nói, trong lòng vô cùng
tức tối, Hoàng đế chơi trò này, không biết dọa sợ bao nhiêu người.
Vương Khải Niên nhận mệnh rời đi, lúc này một hán tử mặc áo vải đi tới
bên cạnh Phạm Nhàn, khom mình hành lễ nói: "Phụng ý chỉ của bệ hạ, xin đại
nhân phân phó."
Phạm Nhàn liếc nhìn người này, ôn hòa nói: "Phó thống lĩnh, chuyện phòng
vệ bên cạnh bệ hạ vẫn là ngươi quen tay hơn một chút, có gì không ổn thì hai ta
sẽ bàn bạc sau."
An toàn của hoàng cung Khánh Quốc do cấm quân và thị vệ đại nội phụ
trách, năm xưa hai hệ thống này vốn là một, mấy năm trước Thống lĩnh thị vệ
đại nội là Yến Tiểu Ất, phó thống lĩnh là Cung Điển, thống lĩnh cấm quân và thị
vệ.
Còn năm thứ năm Khánh lịch, Phạm Nhàn lẻn vào thám thính Hoàng cung
trong đêm, việc bố trí phòng ngự và bro đảm an toàn trong Hoàng cung đã trải
qua một đợt biến đổi lớn. Yến Tiểu Ất được điều chuyển làm Chinh Bắc Đại đô
đốc, cấm quân và thị vệ cũng được chia thành hai phần. Hiện giờ Đại hoàng tử
chịu trách nhiệm cấm quân, còn thị vệ trong cung do Diêu thái giám kiểm soát.
Lúc này, người đang trò chuyện với Phạm Nhàn chính là trợ thủ của Đại
hoàng tử, Phó thống lĩnh cấm quân. Đương nhiên Phạm Nhàn nói năng với hắn
cũng phải khách khí hơn một chút, nhưng không kịp trò chuyện gì đã đã trực
tiếp hỏi: "Cấm quân có bao nhiêu người đi theo?"
"Hai nghìn," Phó thống lĩnh cấm quân cung kính trả lời, "Đều ở ngoại ô
thành Đạm Châu chờ lệnh."
Phạm Nhàn gật nhẹ đầu, nghĩ thầm hai nghìn cấm quân, cộng thêm những
cao thủ như rừng bên cạnh Hoàng đế, chắc vấn đề an toàn sẽ được bảo đảm.
Y quay đầu lại, nhìn thoáng qua một góc tầng hai ẩn hiện trong trạch viện,
hơi xuất thần, nghĩ đến lần đầu tiên rời khỏi Đạm Châu, nãi nãi đã từng nói lòng
dạ mình phải ác độc một chút, đồng thời cũng nhớ đến nãi nãi đã từng nói, mẫu
thân của mình vì quá mức dịu dàng nên mới chết oan chết uổng.
Khoảnh khắc này Phạm Nhàn bỗng nhớ đến lúc còn nhỏ, nãi nãi ôm lấy y
nói những lời ấy, nhớ tới những chân tướng mơ hồ kia. Bỗng nhiên, trong lòng
y xao động — nhưng lại lập tức kiềm chế, thở dài lắc đầu.
Hồng công công ên cạnh bệ hạ thâm sâu khôn lường, Ngũ Trúc thúc không
ở bên cạnh, Ảnh Tử và Hải Đường cũng không ở đây. Bản thân cộng thêm
Vương Thập Tam Lang, lực lượng hoàn toàn cũng không đủ mạnh, hơn nữa
mình ở Đạm Châu xa xôi, không cách nào điều khiển hướng đi trong kinh đô.
Quan trọng nhất chính là... Phạm Nhàn buộc phải thừa nhận, cho đến hôm nay,
Hoàng đế lão tử đối xử với mình cũng không tệ.
Y cười tự giễu một tiếng, quăng cái ý tưởng này ra khỏi đầu.
Phó thống lĩnh cấm quân không biết trong lòng y đang suy nghĩ chuyện đại
nghịch bất đạo, cho là Tiểu Phạm đại nhân lo lắng cho an toàn của bệ hạ, ít nhất
cũng phải khuyên nhủ vài câu, vỗ ngực bày tỏ lòng tự tin.
.o O o.
Trên bến thuyền Đạm Châu, dân chúng vây xem sớm đã bị đuổi đi sạch,
thuyền đánh cá qua lại cũng trở về cảng/ Toàn bộ tòa thành, dường như vì sự
xuất hiện của nam nhân trung niên mặc áo bào mỏng màu vàng nhạt trên bến
tàu mà trở nên vô cùng áp lực và kính sợ.
Chỉ có mây trôi trên trời, bọt nước trên biển, hải âu bay lượn giữa trời với
nước, dường như không cảm nhận được loại áp lực này, vẫn rất tự tại ngao du
khắp nơi.
Chim chóc kiếm ăn trên biển, phát ra tiếng kêu bén nhọn, đánh thức Hoàng
đế bệ hạ đang trầm tư trên bến tàu.
Hắn vẫy tay về phía sau, nói: "Đến bên cạnh trẫm."
Lúc trước Phạm Nhàn vẫn luôn đứng trên tấm ván gỗ dưới bến tàu nhìn
bóng dáng Hoàng đế, nghe câu này bèn nhảy lên tấm ván gỗ, đi đến bên cạnh
Hoàng đế, thoáng tựa vào một vị trí phía sau, nhìn về phía biển rộng mênh
mông bát ngát.
"Lại tiến lên một bước." Hoàng đế chắp hai tay, không quay đầu lại.
Phạm Nhàn hơi giật mình, theo chỉ dẫn tiến thêm một bước, đứng song song
với Hoàng đế.
Gió biển thổi tới, tóc trên gương mặt Hoàng đế bay phất phới về phía sau,
nhưng không có vẻ mềm mại, ngược lại toát lên vẻ kiên nghị đến mức khiến
lòng người chua xót. Dưới chân hắn, sóng biển dồn dập đánh vào đá ngầm dưới
tấm ván gỗ, hóa thành một bông tuyết, hai bông tuyết, vô số bông tuyết.
"Ưỡn ngực lên." Hoàng đế đưa nhìn phía cuối đại dương, nói với Phạm
Nhàn bên cạnh: "Trẫm không thích ngươi giả bộ dạng uất ức."