"Nàng muốn một Khánh Quốc mạnh mẽ và giàu có, trẫm đã làm được."
Gương mặt Hoàng đế toát lên vẻ kiên định, "Nhìn khắp thiên hạ, Khánh Quốc
chính là quốc gia mạnh nhất đương thời, con dân Khánh Quốc sống sung sướng
hơn bất cứ một thời đại nào trong lịch sử. Trẫm nghĩ điều này cũng đủ an ủi cõi
lòng nàng."
Phạm Nhàn trầm mặc không nói gì. Mmấy năm nay sau khi chuyển sinh, y
thường xuyên tự hỏi, rốt cuộc Khánh Quốc là một quốc gia như thế nào, rốt
cuộc Hoàng đế là người thế như nào. Mặc dù sau khi vào kinh, y đã hiểu rõ hơn
về mọi thứ, cuối cùng cũng chạm đến cái kia trái tim Hoàng đế vốn đầy tự tin,
tự luyến, tự đại, tự ngược... Nhưng y không thể không thừa nhận một điểm, cho
dù là trận đại hồng thủy năm ngoái, bão tuyết năm nay, cơ cấu quan viên Khánh
Quốc vẫn hoạt động cực kỳ hiệu quả, nhân trù phú, chính trị minh bạch, đã tốt
hơn không biết bao nhiêu lần so với trong sách sử mà Khâm sai trước từng xem.
Nói cách khác, hiển nhiên lúc này Khánh Quốc đang trong thời kỳ thịnh trị,
thậm chí còn là thời kỳ hoàng kim. Hiển nhiên Hoàng đế bệ hạ bên cạnh y là
minh quân, thậm chí còn là Thánh quân - nếu tiêu chuẩn của Hoàng đế chỉ là để
cho bách tính ăn no bụng.
"Nàng nói quan viên triều đình cần giám sát. Được, từ khi còn là Thái tử,
trẫm đã đưa lời lời khuyên phụ hoàng thiết lập Giám Sát viện."
"Nàng nói thái giám là người đáng thương lại đáng hận, cho nên trẫm cẩn
thận giữ gìn quy củ từ khi lập quốc, nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính,
đồng thời lại ra lệnh cho Thái Thường tự trong cung đình xác định số lượng thái
giám, cố gắng giảm bớt người dư thừa trong cung."
Phạm Nhàn gật đầu liên tục, số lượng thái giám trong hoàng cung Khánh
Quốc ít hơn nhiều so với Bắc Tề, rất hiển nhiên đây là một biểu hiện của đức
độ.
"Nàng nói một vị minh quân là phải nghe được lời khuyên can. Được, trẫm
đồng ý cho Ngự sử Đô Sát viện nghe tin đồn nghị sự."
Hoàng đế càng nói càng nhanh, càng xuất thần. Mà Phạm Nhàn lại nhịn
không được cắn nhẹ lên bờ môi, nhắc nhở mình không nên mải mê nhớ đến vị
Ngự sử trong triều đình bị đình trượng đánh cho cái mông nở hoa... mà bật cười.
o O o
"Nàng nói muốn cải cách, muốn trị tận gốc khuyết điểm. Được, trẫm đều
tuân theo nàng, trẫm cải chính, cải chế, thúc đẩy chính sách mới..."
Phạm Nhàn cuối cùng cũng không nhịn được cười khổ.
Năm đầu tiên trong Khánh lịch đã có cải chính, mà thời điểm đó thực ra đã
là lần thứ ba cải tổ chính sách mới. Bộ Binh đổi thành bộ Quân, sau đó lại đổi
thành Khu Mật viện hiện nay, trong Thái Học tách ra Đồng Văn các, về sau đổi
thành Giáo Dục viện rồi lại đổi trở về, thậm chí lục bộ tồn tại tự cổ chí kim
cũng suýt nữa bị vị Bệ hạ này đổi tên.
Cuộc đời Hoàng đế Khánh Quốc rực rỡ đầy công lao, thế nhưng ba lần đổi
mới lại toàn là những chuyện hoang đường hắn khó lòng tách mình ra được.
Cho đến hôm nay, khi nói đến những nha môn này, dân chúng kinh đô đều cảm
thấy khó hiểu, mỗi lần muốn đi đâu đó, thường phải gọi tên đến vài lần.
Tình trạng hỗn loạn của chính sách mới như vậy, nếu không phải do lực uy
hiếp cường đại của hoàng quyền, cùng với khả năng thực thi mạnh mẽ của quan
lại Khánh Quốc, đưa triều đình trở về hình dáng ban đầu, chỉ còn lại những cái
tên không hài hòa... chỉ sợ Khánh Quốc đã sớm loạn cào cào.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt của y, cười tự giễu nói: "Ngươi cũng đừng che giấu,
trẫm biết, đây là mấy lần hồ đồ hiếm có trong đời trẫm... Chỉ có điều khi đó
mẫu thân của ngươi đã không còn, trẫm chỉ biết đại khái, phạm lỗi cũng là điều
khó tránh khỏi."
Trong lòng Phạm Nhàn khẽ động, thầm nghĩ sau khi mẫu thân mất Hoàng
đế vẫn tuân theo lời. Chỉ từ phần tâm ý đó thôi cũng không thể không nói, trong
chuyện này Hoàng đế có thể coi như là người có tình.
"Trước khi mẫu thân ngươi mất đi, trẫm đã nghe nàng nói rất nhiều, nhưng
sau đó lại không thể làm gì cho nàng..." Hoàng đế nhắm mắt lại, âm u nói: "Cho
nên sau khi nàng đi rồi, trẫm đã ghi nhớ từng chuyện năm xưa nàng đã kể với
trẫm, muốn giúp nàng thực hiện, cũng coi như là... một loại hứa hẹn hoặc là áy
náy."
Phạm Nhàn thở dài nói: "Nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ cảm phục ân
tình của bệ hạ."
"Không, không phải ân tình." Hoàng đế mở to mắt, bình tĩnh nói: "Chỉ là
tình nghĩa. Về phần cảm phục lại càng không thể. Trẫm chỉ muốn làm một số
việc, để lễ bái nàng trên trời, không cầu thêm gì khác."
Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Năm đó nàng từng nói về báo chỉ
với vẻ tiếc nuối, nói không có tin tức bát nháo để xem, không có tin tức ngoài
biên giới để đọc... Trẫm đã bảo cung đình làm một tờ báo, vẽ một chút hình bên
trên, lúc này nghĩ lại, trẫm cũng là loại quá hồ đồ."