Mặc dù triều đình đã nghiêm cấm việc đào ngọc thạch ở Đại Đông sơn,
nhưng không nghiêm cấm bách tính vào miếu cầu thần. Nếu năm đó Phạm
Nhàn thường xuyên đến chơi, chắc sẽ không có ai ngăn cản y.
Có điều nếu y vẫn là một đứa trẻ, thế thì muốn vào Đại Đông sơn ngày hôm
nay lại chẳng dễ dàng gì.
Dưới chân núi, cờ xí phất phới, hàng ngàn người xếp hàng, phong tỏa toàn
bộ con đường lên núi Đại Đông sơn. Ba ngày trước, thánh chỉ đã được đưa lên
Đại Đông sơn, lúc này các tu sĩ trong miếu thờ trên núi đều đang kính cẩn chờ
Thánh giá trước sơn môn, còn những người dân lên núi cúng bái đã sớm bị châu
quân địa phương trục xuất xuống núi.
Ngọn núi lớn hiu quạnh này giờ có đến mấy ngàn người thu liễm âm thanh.
Một bầu không khí sâm nghiêm bao phủ khắp nơi, tất cả chỉ vì một người,
người là thiên hạ đệ nhất.
Diêu thái giám bước lên mặt sàn gỗ. Từ trong xe ngựa, Hoàng đế bệ hạ mặc
bộ trang phục sặc sỡ màu vàng được hắn đỡ ra. Hoàng đế bước ra khỏi xe, đứng
trước bục.
Không ai chỉ huy, hàng ngàn người dưới chân núi cùng quỳ xuống, hô to
vạn tuế.
Hoàng đế với sắc mặt bình tĩnh vẫy tay, ra hiệu cho mọi người đứng dậy,
được Diêu thái giám đỡ xuống xe, sau đó rất tự nhiên rời khỏi tay thái giám, hai
tay đặt sau lưng, đi về phía sơn môn mới được sửa chữa lấp lánh ánh sáng bạch
ngọc.
Hồng lão thái giám đi theo phía sau bệ hạ.
Phạm Nhàn lùi lại mấy bước, bình tĩnh quan sát thế cục.
Đến chân cửa sơn môn, vài vị tế tự mặc áo bào kia cung kính hành lễ với
Hoàng đế một lần nữa, sau đó cực kỳ nịnh nọt khom lưng, mời bệ hạ bước lên,
lắng nghe thiên chỉ.
Phạm Nhàn nhìn thấy cảnh này, đáy lòng âm thầm nở nụ cười, tăng lữ
Khánh Quốc quả nhiên không có địa vị như bên phía Bắc Tề.
Hoàng đế lại không bước lên ngay, nhìn cửa sơn môn hoa lệ, cười ôn tồn
nói: "Ý chỉ thứ nhất đưa đến là một tháng trước, thời gian trẫm đến đã được
quyết định ba ngày trước, trong miếu phản ứng lại rất nhanh. Có điều không nên
quấy rối cuộc sống của dân chúng, một tòa sơn môn đã hoa lệ như thế này rồi,
cẩn khu vực Đông Sơn không còn bạc."
Sắc mặt vài vị tế tự bối rối, vị chủ tế Đông Sơn miếu giọng nói run rẩy giải
thích: "Bệ hạ, chỉ là một cánh cửa sơn môn, miếu thờ trên đỉnh núi vẫn như hơn
hai mươi năm trước, không hề thay đổi chút nào."
Hoàng đế mỉm cười nói: "Như vậy là tốt rồi."
Bên cạnh đó, Tổng đốc khu vực Đông Sơn Hà Vịnh Chí vừa vội vã chạy tới,
lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm mình không nên vuốt mông ngựa, may mà lời
nói của bệ hạ vẫn tính là ôn tồn.
Hoàng đế nhìn vị Tổng đốc đại nhân này một cái, nhíu mày nói: "Chẳng
phải trong thư trẫm gửi cho ngươi không phải đã nói ngươi không cần đến à?"
Tổng đốc Hà Vịnh Chí chính là một trong bảy vị Tổng đốc khu vực của
thiên hạ, mặc dù địa vị hơi kém hơn Tiết Thanh, nhưng cũng được xưng là đại
thần nhất phẩm. Có điều, trước mặt Hoàng đế, hắn lại không có chút phong
phạm đại nhân nào, cười khổ nói: "Kiếm khi bệ hạ rời kinh thành, lại đến khu
vực Đông Sơn, thần và quan viên Lộ Châu đều cảm thấy vinh quang, làm sao
lại không đến đây hầu hạ."
Rõ ràng Tổng đốc bảy khu vực đều là thần tử thân tín mà Hoàng đế Khánh
Quốc tin cậy nhất. Hoàng đế cười mắng: "Cút về Đạm Châu của ngươi đi. Tổng
đốc thống lĩnh quan quân một phương, chỉ cần làm tốt công việc trong phận sự
là được, bên cạnh trẫm có khi nào thiếu người hầu..." Hắn liếc nhìn Phạm Nhàn
đứng sau lưng, nói ra: "Có Phạm Đề ti đi theo rồi, ngươi về đi."
Hà Vịnh Chí không dám phản đối, biết tuy vị bệ hạ này tướng mạo ôn hòa,
nhưng từ trước đến nay luôn nói một không nói hai, cũng không dám trì hoãn
nữa, lại quỳ xuống khấu đầu, gật gật đầu với Phạm Nhàn như là chào hỏi, sau
liền vội vội vàng vàng dẫn người trở lại phủ tổng đốc ở Đạm Châu.
Phạm Nhàn mỉm cười đứng nhìn, không nói một lời.
.o O o.
Đại Đông sơn cực cao. Nếu tính theo đơn vị của Phạm Nhàn thì ít nhất phải
hai ngàn mét. Mà bốn phía quanh ngọn núi này, ngoại trừ biển cả thì chỉ còn
đồng bằng, khiến ngọn núi như đột ngột mọc lên, cao vút tận trời. Nếu phải leo
lên, không ai không cảm thấy tim đập chân run.
May mắn thay, một mặt của Đại Đông sơn hướng về biển là bức tường đá
ngọc bóng loáng, mà phía hướng về lục địa lại là bùn đất tích trữ sinh mệnh vô
số năm. Hai bên bậc thềm đá mọc lên cỏ xanh, gốc cây cao che trời, cành lá tựa
như những chiếc quạt xanh che khuất ánh mặt trời mới mọc trong ngày hè. Theo
gió núi khẽ rung, tựa như có vô số chiếc quạt nhỏ, mang đến cho những người
đang bước bên dưới một cảm giác mát mẻ.
Có lẽ chính cảnh vật thanh tĩnh như vậy đã tiếp thêm sức mạnh cho những
bách tính lên núi dâng hương, để họ có thể vượt qua những bậc thềm đá tựa như
không bao giờ kết thúc.