Trong lòng Phạm Nhàn khẽ giật mình, hơi cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói:
"Tin."
"Ngươi tin thế gian thật sự có Thần không?" Hoàng đế bình tĩnh nhìn hắn.
Phạm Nhàn trực tiếp trả lời: "Tin."
Y không biết vì sao Hoàng đế lại đặt câu hỏi này. Nhưng Phạm Nhàn có thể
chuyển sinh trên vùng đất của Khánh Quốc này, đối với chuyện thần tích, y
hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ. Phạm Nhàn kiếp này này không phải
Phạm Thận kiếp trước, y là người theo chủ nghĩa duy tâm đích thực.
"Ngươi đi theo trẫm."
Phạm Nhàn đầy đầu sương mù, theo sau bóng lưng thần bí của Hoàng đế,
bước về phía ngôi miếu ẩn mình trong đỉnh núi đầy cây cỏ. Tên tuổi của Đại
Đông sơn vang dội khắp thiên hạ, ban đầu nổi tiếng vì ngọc thạch, sau đó là vì
vang danh thần diệu. Biết bao người dân không có tiền chữa bệnh, sau khi lễ
thần tại đây, tình trạng bệnh tật đã được cải thiện đáng kể, càng được các khổ tu
sĩ trong thiên hạ tôn thờ là thánh địa...
Vấn đề là trước kia Phạm Nhàn luôn cho rằng việc này chỉ là một trò lừa gạt
của Khánh Miếu, những người phụ nữ ngu muội biến an ủi trong tâm lý thành
hiệu quả chữa bệnh thực sự. Nhưng lúc này sắc mặt Hoàng đế lại tỏ ra thận
trọng như vậy, chẳng lẽ Khánh miếu trên ngọn núi này thật sự có thể nghe được
ý trời, có thể kết nối với Thần miếu hư vô mờ ảo trong truyền thuyết?
Mang theo vô số nghi hoặc và kích động, Phạm Nhàn đi theo Hoàng đế,
vượt qua một con đường đá yên bình, đến một ngôi miếu nhỏ cực kỳ cổ kính
phía sau ngôi miếu thờ. Gió núi nơi này rất mạnh, chuông gió dưới mái hiên nhẹ
nhàng lay động, phát ra tiếng vang trong trẻo, thanh tịnh.
Hóa ra những tế tự dưới chân núi kia không hề nói dối, rõ ràng là những
ngôi miếu trên đỉnh núi này đã rất nhiều năm rồi chưa được tu sửa. Có điều gió
núi thổi ngàn năm qua, nhưng không thổi ngôi miếu nhỏ cổ kính này thành đống
đổ nát.
Nhìn kiểu dáng của ngôi miếu nhỏ cùng những màu sắc đen thui, trong lòng
Phạm Nhàn thầm chấn động. Bỗng nhiên y lại có một cảm giác kính sợ, nhớ
đến cảm xúc lần đầu tiên mình đặt chân vào Khánh miếu ở kinh đô.
Nhưng lúc ấy, Hoàng đế ở trong Khánh miếu còn y thì ở ngoài. Ngày hôm
nay, y lại theo sau Hoàng đế đến một nơi dường như xa lạ, không thuộc thế gian
này. Phạm Nhàn bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, như thể Hoàng đế rất quen
thuộc với con đường này, hay chính xác hơn là với tất cả mọi thứ ở Đại Đông
sơn.
Đứng bên ngoài ngôi miếu, Hoàng đế bình tĩnh nói: "Không cần phải tò mò,
cũng đừng cảm thấy chán chường... Thực ra, nguyên nhân rất đơn giản. Năm đó
sau khi gặp mẹ của ngươi ở Đạm Châu, đương nhiên chúng ta không bỏ lỡ cảnh
đẹp của Đại Đông sơn, đã ở đây một thời gian."
Tuy không biết vì sao Hoàng đế đoán được suy nghĩ của mình, nhưng nghe
câu này xong tâm trạng của Phạm Nhàn lập tức thay đổi. Y nhìn quanh những
kiến trúc cổ xưa, ánh mắt tràn ngập cảm giác thân thiết và mong ngóng.
Có điều, lời nói tiếp theo của Hoàng đế nhanh chóng phá tan cảm xúc ung
dung và khoan khoái của Phạm Nhàn.
"Chí tôn của muôn dân, không đến chỗ nguy hiểm." Hoàng đế cười lạnh một
tiếng, lặp lại lời nói hôm trước của Phạm Nhàn khi cam gián ở Đạm Châu, nói:
"Trẫm biết hai ngày nay ngươi đang lo lắng điều gì. Trẫm muốn hỏi, nếu bây
giờ ngươi ở kinh đô, ngươi là nữ nhân ấy, ngươi sẽ làm thế nào?"
Phạm Nhàn không giả vờ sợ hãi mà trực tiếp đắm chìm trong suy nghĩ. Y đã
nghĩ về vấn đề này biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lại nhận ra, nếu Khánh
Quốc phát sinh nội loạn, kinh đô nảy sinh vấn đề. Khi đó Trưởng công chúa
đang bị giam cầm trong biệt viện chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Có lẽ cô ta sẽ làm rất nhiều điều, nhưng trọng tâm của mọi việc, cơ sở để
giành lấy ngôi vị, chính là điều mà bệ hạ đã nói hôm trước - giết chết Hoàng đế.
"Đầu tiên, thần phải thoát khỏi giám sát từ Giám Sát viện, đồng thời liên lạc
với lực lượng của mình." Phạm Nhàn nói với vẻ không mấy tự tin: "Nhưng việc
này phải bắt đầu từ vài tháng trước. Thần không tin Trưởng công chúa có khả
năng này."
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Ngươi tin chỉ cần hai người có thể nhen lửa đốt
cháy một cung điện không? Hay chỉ là ánh bình minh sau cơn giông bão?"
Phạm Nhàn lắc đầu, không dám thể hiện quá nhiều cảm xúc. Thông qua các
tuyến đường riêng y đã biết biến hóa trong cung vài tháng trước, biết lúc đó
Đông cung bốc cháy là Thái tử hành động tự cứu lấy mình, thu hút sự chú ý của
Thái hậu. Lúc ấy, y chỉ thán phục năng lực hành động của vị huynh đệ Thái tử,
nhưng khi nghe Hoàng đế nói, y mới nhớ ra có điều gì đó kỳ lạ trong chuyện
này.
"Trẫm đã giết biết bao nhiêu người, nó chẳng hề phản kháng." Hoàng đế
nói, "Nhưng nó vẫn còn lòng dạ chăm sóc Đông cung, giúp đỡ Thái tử. Muội
muội này của trẫm luôn làm việc theo cách khó hiểu. Nếu nó có thể thoát khỏi
giám sát từ Giám Sát viện và liên lạc với người bên phe mình, trẫm cũng không
thấy có gì lạ."