๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chỉ trong chớp mắt, có thể thấy kỵ binh dưới trướng Tần Hằng đã tràn về
đầu phố, trên người họ đầy vết máu và vết thương. Ban đầu có năm ngàn kỵ
binh, nhưng bây giờ chỉ còn khoảng ba ngàn người, có thể thấy mức độ thảm
khốc ở Chính Dương môn lớn đến mức nào.
Trái tim Phạm Nhàn nhói lên đau đớn, hắn biết chắc hẳn thuộc hạ trung
thành nhất của mình ở Giám Sát viện đã chịu tổn thất nặng nề dưới Chính
Dương môn, không biết đã có bao nhiêu người hy sinh. Còn đội cấm quân do
Đại hoàng tử phái đi, có lẽ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Một vị đắng cay, tanh nồng lan khắp miệng lưỡi, sau hai tiếng ho, đôi mắt
Phạm Nhàn đỏ ngầu như máu, ynhận ra viên thuốc Ma Hoàng đang cưỡng bức
nâng cao thực lực của mình, đồng thời cũng gây tổn thương sâu nặng cho kinh
mạch của y.
Dẫu vậy, y chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ hổng kia, nhìn đội kỵ binh do Tần
Hằng dẫn đầu mang theo bụi đất và vết máu xuất hiện trước mắt mọi người.
"Tấn công."
Y che miệng đang rỉ máu, nói không rõ lời. Mặc dù mệnh lệnh không rõ
ràng, giọng nói khá nhỏ, nhưng các thành viên Khải Niên tiểu tổ luôn ở bên
cạnh hắn không chút do dự, giơ cao cánh tay phải, mạnh mẽ kéo dây cung ra.
Mũi tên lệnh lao vút lên bầu trời âm u, nở thành một đóa pháo hoa tuyệt đẹp.
Từ đêm qua đến giờ, đây là đóa pháo hoa thứ hai ở kinh thành.
o O o
Tiếng pháo hoa còn chưa dứt, sau quảng trường Hoàng cung, bên trong
những ngôi nhà dân, nổi lên những âm thanh kỳ lạ, thu hút sự chú ý của nhiều
người. Tại con hẻm thứ ba của ba ngã tư phía trước bên trái, đột ngột vang lên
tiếng vó ngựa gấp gáp.
Kỵ binh Tần gia đã đến rồi, vậy tiếng vó ngựa dồn dập như vậy là từ đâu
phát ra? Đội ngũ này chạy rất nhanh và quyết đoán, thậm chí còn vội vàng và
mang đầy ý chí chiến đấu hơn cả kỵ binh Tần gia vừa tắm máu tươi. Rốt cuộc
bọn họ là ai?
Giống như hai cơn gió định mệnh sẽ gặp nhau, hai đội kỵ binh từ hai con
đường đồng loạt lao tới quảng trường Hoàng cung. Cuối cùng va chạm dữ dội
tại nơi hai ngã tư giao nhau!
Tuy không đông nhưng đội kỵ binh ẩn nấp trong bóng tối lại toát ra một khí
thế khác thường so với binh lính Khánh Quốc. Không chỉ là khí thế sát phạt mà
còn mang một mùi vị u ám, lạnh lẽo đến tận cùng. Giáp trụ của họ hoàn toàn là
màu đen, dường như không phản chiếu ánh sáng, chỉ đơn thuần là màu đen như
mực.
Đây chính là Hắc Kỵ của Giám Sát viện, theo truyền thuyết là lực lượng kỵ
binh có khả năng ám sát mạnh nhất Khánh Quốc. Tuy nhiên, không mấy ai từng
chứng kiến cách họ chiến đấu và sức mạnh đáng sợ của họ. Trong quân đội,
nhiều người khinh thường đội Hắc Kỵ này, cho rằng lão chó già Trần Bình Bình
kia làm sao có thể đào tạo ra những kỵ sĩ thiết huyết.
Nhưng hôm nay, đội kỵ binh bí ẩn này cuối cùng đã đụng độ với tinh binh
Khánh Quốc, hơn nữa dùng máu tươi để chứng minh cho mọi người thấy, về tố
chất kỵ binh, Hắc Kỵ... luôn là cường hãn nhất!
o O o
Sự xuất hiện đột ngột của Hắc Kỵ khiến mọi người bất ngờ. Lúc đầu, ánh
mắt Tần lão gia tử loé lên vẻ hứng khởi, nhưng rồi lão nhận ra có vấn đề, ánh
mắt lại lạnh đi.
Không ai rõ Phạm Nhàn đã giấu đội kỵ binh này trong các ngôi nhà liên
miên của dân chúng phía sau quân nổi dậy ra sao, càng không ai biết được làm
thế nào mà đội kỵ binh u ám màu đen này không phát ra chút tiếng động nào.
Tần Hằng dẫn đầu kỵ binh phi nhanh qua ngã tư, sau đó thấy từ một con
đường bên cạnh, những bóng người màu đen cưỡi ngựa ô xuất hiện, giết chéo
qua... Những bóng dáng kỵ sĩ đen tuyền khiến lòng người run sợ!
Số lượng Hắc Kỵ này rất ít ỏi, chỉ có hai trăm người. Nếu lúc này Đại hoàng
tử còn ở trên thành, chắc chắn hắn sẽ đoán ra đây chính là đội quân Phạm Nhàn
phái ra khỏi cung đêm qua, đội Hắc Kỵ do Kinh Qua Phó thống lĩnh dẫn đầu, đã
lặng lẽ biến mất từ lâu.
Dù chỉ có hai trăm người, nhưng đội Hắc Kỵ này dường như hùng mạnh
bằng hai ngàn... Không, chúng chiến đấu như một người. Tướng lĩnh đứng đầu
đeo mặt nạ bạc, siết chặt trường thương, như mũi nhọn sắc bén nhất của lưỡi
dao, xông lên trước nhất với tốc độ kinh người!
Hai trăm kỵ binh đi sau như lưỡi dao sắc bén và phần thân dao vững chắc,
giữ đội hình chặt chẽ, thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa tuyệt luân, sát cánh theo Kinh
Qua đeo mặt nạ bạc, hết sức mãnh liệt đâm thẳng vào hơn hai ngàn kỵ binh của
Tần Hằng trước mặt.
o O o
Hai trăm đấu với hai ngàn, chỉ có Hắc Kỵ mới có đủ quyết tâm và dũng khí
như thế. Bởi cách đây vài chục năm, dưới sự chỉ huy của Trần Bình Bình các vị
tiền bối của Hắc Kỵ từng tràn lên phía bắc, xâm nhập sâu ba ngàn dặm vào biên
giới Đại Ngụy, bắt sống thủ lĩnh đề kỵ Đại Ngụy là Tiếu Ân rồi rút lui an toàn!