Khánh Dư Niên

Chương 1363

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ai ngờ mà ngờ được, Diệp gia lại phản bội!
Chắc cô cô còn chưa hay biết tin tức kinh thiên động địa này, mẫu hậu và tổ
mẫu vẫn mắc kẹt trên hoàng thành, còn Tần lão gia tử... đã qua đời.
Cảm giác đau nhói trong lồng ngực khiến Thái tử gần như không thể ngồi
vững trên lưng ngựa. Một tướng lĩnh phản loạn bên cạnh nước mắt lưng tròng:
"Điện hạ, chỉ cần thoát ra khỏi thành, tập hợp lại binh mã, vùng Hào Sơn vẫn
còn người của chúng ta. Lúc đó, chúng ta sẽ tiến về phía Bắc hội quân với Yến
Đại đô đốc, việc lớn sẽ thành!"
Dù lời nói có lý, Lý Thừa Càn vẫn không mấy tin tưởng. Bởi vì Phạm Nhàn
đã sống sót quay lại, chỉ sợ Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, và nếu Diệp gia
phản bội, Lưu Vân thúc tổ... Ài, Lý Thừa Càn thở dài trong lòng, cùng chiến mã
phi nước đại về phía cửa thành, trong lòng dâng trào sóng lớn.
o O o
Dưới chân thành, một trong những chủ mưu phản loạn là Nhị hoàng tử đang
nhìn nhạc phụ đại nhân bằng ánh mắt oán hận tuyệt vọng. Trước khi dẫn Định
Châu quân truy kích, không rõ vì sao Diệp Trọng quay lại doanh trại riêng, liếc
nhìn tên con rể một cái.
"Nếu muốn sống sót, hãy ghi nhớ từng lời Định Châu quân chúng ta đã nói
ngày hôm nay."
Lúc này, Nhị hoàng tử bị trói chặt, đứng thẫn thờ dưới chân ngựa, ngước
nhìn Diệp Trọng bằng ánh mắt quật cường và tàn nhẫn, nhổ một bãi nước bọt.
Hắn hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diệp Trọng, rằng việc Định Châu quân đảo
chiều ở phút cuối danh nghĩa là để báo thù cho phụ hoàng, thực hiện di chiếu
của phụ hoàng, nhưng hắn biết rõ sự thật không đơn giản vậy.
Trong số những người liên quan, có lẽ tâm trạng tuyệt vọng, chấn động và
tức giận nhất chính là Nhị hoàng tử. Hắn hoàn toàn không hay biết những gì
Hoàng đế đã nói với Phạm Nhàn trên Đại Đông sơn, rằng nếu có thể hãy giữ lại
mạng sống cho Nhị hoàng tử. Trong thời khắc này, Nhị hoàng tử hoàn toàn
không nghĩ mình có thể sống sót.
Điều khiến hắn phẫn nộ nhất là nhận ra mình suy tính bao lâu... nhưng hóa
ra bản thân chính là kẻ ngu xuẩn nhất! Những gì hắn đã làm trước kia, giờ nhìn
lại thật hoang đường và nực cười!
Đôi mắt hắn đầy phẫn nộ, khuôn mặt vốn ôn hòa giờ trở nên lạnh lẽo: "Nhạc
phụ, ngài quả thật là con chó trung thành... Nhưng nếu phụ hoàng đã chết thật
rồi, ngài sẽ ra sao?"
Diệp Trọng im lặng, chậm rãi quay ngựa đi, nét mặt u buồn. Nhị hoàng tử
phía sau gào lên: "Lũ lừa đảo các ngươi!"
Đúng lúc đó, một vật nặng trịch từ trên thành rơi xuống đập mạnh xuống
nền đá, phát ra tiếng động u ám. Vừa rơi xuống là một người, mặc trang phục
lộng lẫy, sau cú va đập mạnh toàn thân đã gãy vụn, máu chảy đầy đất, đã chết từ
lâu, nhưng gương mặt vẫn còn nguyên vẹn, lộ vẻ đoan trang nhưng tuyệt vọng
và cuồng loạn.
Nhìn long kỳ khuất dạng, Hoàng hậu đã tuyệt vọng, lao mình xuống vách
thành.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn thi thể Hoàng hậu trên đất, những mảnh vụn thịt văng tung tóe, ai nấy
đều sững sờ không nói nên lời. Diệp Trọng thì thầm mấy lời ra lệnh rồi quay
ngựa đuổi theo hướng cửa thành. Một mặt là lực lượng còn lại của Tần gia vẫn
còn mạnh, hắn cần nhanh chóng liên lạc với các cánh quân khác, quyết tâm
đánh cho Tần gia đại bại. Mặt khác, cái chết của Hoàng hậu diễn ra ngay trước
mắt mình, vì an nguy của bản thân, tốt nhất hắn nên trốn chạy càng xa càng tốt,
để những việc của hoàng tộc lại cho Đại điện hạ và Đạm Bạc công xử lý.
Việc Hoàng hậu nhảy lầu tự sát khiến nhiều người bất ngờ, mặc dù sau thất
bại của Thái tử, kết cục của bà cũng đã rõ ràng, nhưng không ai ngờ một người
vẻ ngoài dịu dàng nhưng bên trong mạnh mẽ như Hoàng hậu lại có thể tỏ ra
dũng cảm đến vậy trong những hơi thở cuối cùng.
Lúc đó trên hoàng thành trận chiến vẫn ác liệt, quân phản loạn Tần gia vẫn
cố thủ. Phạm Nhàn và thân tín của Đại hoàng tử lo cho Thái hậu và các đại thần
nên không kịp phòng ngừa hành động tuyệt vọng của Hoàng hậu.
Hoàng hậu lao mình xuống, chết thảm trước mặt hàng vạn người, cảnh
tượng thật kinh tâm động phách.
Nhị hoàng tử ngây ngốc nhìn thi thể Hoàng hậu như, bỗng nhiên từ mũi
chân đến đỉnh đầu run lên bần bật, lạnh toát toàn thân, run rẩy không ngừng.
Không biết mình sẽ đối mặt với kết cục nào, hắn ngước nhìn lênm xác nhận
mẫu thân Thục Quý phi vẫn an toàn, sau đó mới gục xuống đất.
Bên cạnh sớm đã có binh sĩ Định Châu đỡ hắn dậy, cẩn thận canh chừng
xung quanh, sợ hắn gây thêm rắc rối. Nhị hoàng tử vẻ mặt vô hồn, ánh mắt mơ
hồ, nghĩ thầm mọi chuyện đã đến nước này, nếu có ai muốn tự sát thì cũng
chẳng người nào ngăn cản nổi.
o O o
Quân đội Tần gia đã rút lui, Định Châu quân truy kích dữ dội, tiếng chiến
đấu vang khắp kinh đô. Đặc biệt đội quân mang long kỳ chạy với tốc độ cực kỳ
nhanh chóng, vượt qua từng con phố dài, sau khi qua Chính Dương môn do
Trương Đức Thanh trấn giữ, hướng ra ngoài thành

Bình Luận (0)
Comment