๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Phía sau tấm màn ngọc trai dày đặc ấy, lão lùn mặc
áo vải gai lấy thân làm kiếm! Sức mạnh đó như muốn xé nát trời đất, chỉ trong
nháy mắt đã bay ngang hơn mười trượng, như một tia chớp lao tới trước mặt
Diệp Lưu Vân. Lão ta vươn tay, nắm lấy thanh kiếm bình thường luôn đeo bên
mình hàng chục năm qua, một thanh kiếm mà lão đã tâm ý tương thông từ lâu.
Bàn tay Tứ Cố Kiếm một lần nữa siết chặt cán kiếm, mũi kiếm phóng ra
điên cuồng, uốn lượn như con rắn bạc, toát ra khí thế áp đảo.
Ngay khoảnh khắc tấm màn mưa dày đặc như đóng băng bị Tứ Cố Kiếm
xuyên thủng, con ngươi Diệp Lưu Vân bừng sáng, như đám mây che khuất mặt
trời, hấp thu năng lượng từ thái dương. Lão thở dài, hai tay vạch vòng tròn vô
cực, đập mạnh vào nhau!
Một tiếng động khô khan vang lên, không khí vốn trống rỗng giờ đây cứng
như kim loại, trong nháy mắt đã bị đôi bàn tay trắng nõn ấy ép nát, dung hòa
vào lưỡi kiếm.
_o O o_
Đối với bậc Đại tông sư, không gì là trở ngại. Cho dù Khánh Đế đã bày mưu
kế, che giấu Diệp Lưu Vân đến phút cuối cùng, nhưng Tứ Cố Kiếm vẫn dễ dàng
xuyên thủng lớp sương mù dày đặc. Ngay sau đó, lão đã nắm bắt cơ hội này, rót
hết kiếm thế vào thanh kiếm của mình.
Bên cạnh Diệp Lưu Vân là Khánh Đế, nhưng trước nhát kiếm lợi hại này,
tránh né cũng không thể, chỉ có thể dùng Vân Thủ đỡ đòn. Tuy nhiên, kiếm thế
vô thượng chống lại thể xác phàm trần, phong cách chiến đấu linh hoạt của
Diệp Lưu Vân không thể phát huy hết sức. Điều mà Tứ Cố Kiếm nhắm tới
chính là cơ hội này!
Trong trận chiến của bậc Đại tông sư, chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua cũng
khiến trời đất thay sắc. Chỉ cần một chút sai lệch, cục diện đã chếch đi!
Tứ Cố Kiếm kêu lên điên cuồng, toàn bộ kiếm khí cuồng bạo trong người ào
ạt chảy vào thanh kiếm trong tay. Tốc độ truyền khí kiếm nhanh đến nỗi chuôi
kiếm trong lòng bàn tay bỗng nóng bỏng, bay hơi tất cả những giọt nước trên
sợi dây cỏ chỉ trong chớp mắt.
Tiếng ma sát kinh hoàng giữa kim loại và đá vang lên, thanh kiếm trong đôi
bàn tay siết chặt của Diệp Lưu Vân đâm tới phía trước một tấc!
Diệp Lưu Vân vẫn cúi đầu, ống tay áo rộng thùng thình đã hóa thành đám
bướm bay lượn quanh mình. Đôi cánh tay vững chắc nhất thế gian này giữ chặt
lưỡi kiếm, và chốc lát sau, da thịt trên tay hắn... bắt đầu nứt ra từng đoạn, giống
như mắc một chứng bệnh về da, da khô cằn, mép da cong vênh lên, nhăn nheo
như vùng đất trong năm hạn hán lớn, nứt nẻ kinh khủng.
Trong đôi mắt Diệp Lưu Vân chỉ có vẻ điềm tĩnh, nhìn thanh kiếm trong
lòng bàn tay tiến gần đến cơ thể mìnhtừng chút một, nhưng không lộ chút cảm
xúc, chỉ thốt ra một chữ:
"Vân!"
Hai cánh tay đã bị kiếm khí vô thượng làm cho da dẻ nứt nẻ, theo tiếng thốt
này, bỗng trở nên mềm mại. Sâu hơn nước biển, mịn hơn nước hồ, dịu hơn ánh
mắt thiếu nữ Giang Nam, đó là đám mây trên trời, từng sợi nhẹ nhàng giăng
mình quyện vào nhau, bám víu lấy lưỡi kiếm kinh hoàng kia, khiến luồng kiếm
khí mạnh mẽ tới tột đỉnh bất ngờ gặp sự dịu dàng, không thể không tạm dừng
lại.
Rắc một tiếng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trời cao đùa cợt tặng một tia
chớp, làm sáng rực đỉnh núi tối tăm bị mây đen bao phủ.
Tia chớp soi rọi khuôn mặt dưới chiếc nón lá của Tứ Cố Kiếm, đôi mắt lão
ta đầy vẻ hoang dại như dã thú!
Lão không nói một lời, chỉ rít lên những tiếng thê lương, vang vọng khắp
Đại Đông sơn, chắc hẳn đã làm choáng váng biết bao người. Là Đại tông sư
dùng kiếm, hắn là Tứ Cố Kiếm, không quan tâm trước sau, chỉ xông thẳng tới!
Kiếm khí cùng tiếng rít ào ạt tuôn trào, sức mạnh tàn bạo không gì cản nổi.
Sát ý vô cùng vô tận, khí thế điên cuồng, tất cả đều tập trung trong nhát kiếm
này.
Đây là nhát kiếm mạnh nhất Tứ Cố Kiếm thi triển kể từ khi ra đời, là tập
hợp toàn bộ sinh mệnh, tinh thần và niềm tin của cả con người lão vào một nhát
kiếm. Kiếm thế mạnh mẽ thô bạo đã vượt qua giới hạn thiên nhiên. Trên đại lục
này, trước đây chưa ai từng thể hiện được một nhát kiếm như thế, có lẽ sau này
cũng không ai làm được.
Không ai có thể ngăn cản nổi. Kể cả Diệp Lưu Vân cũng không!
_o O o_
Kế hoạch, thường khó phân biệt đâu là người bên trong, đâu là người bên
ngoài. Những kẻ toan tính định thắng cuộc thường đến phút chót mới bi thảm
nhận ra rằng, tính đi tính lại, họ lại tự đưa mình vào bẫy, hại chết cả mình lẫn
người.
Sự việc luôn diễn biến xa dần so với dự tính ban đầu của kẻ đứng sau màn.
Nếu biết được những gì đang xảy ra trong giây phút thời gian đông cứng này, có
lẽ lúc ban đầu Khánh Đế đã chọn giữ Hổ Vệ trong núi, để hai Đại tông sư
Khánh Quốc đối đầu trực diện với Tứ Cố Kiếm và Khổ Hạ Hà. Có Ngũ Trúc ở
bên hỗ trợ, sau khi hai bên tổn thất nặng nề sẽ ra tay chém giết, thay vì để tình
thế trở nên như lúc này