๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong biến cố ở kinh đô, Hạ Tông Vi đã giúp Phạm Nhàn rất nhiều. Dù nay
đã quyền cao chức trọng, mỗi lần gặp Phạm Nhàn trong triều đình hay ngoài nơi
khác, hắn vẫn luôn cung kính, không chỗ nào để chê trách, thể hiện rõ vẻ khiêm
tốn.
Tuy nhiên, Phạm Nhàn rất không ưa người này. Có lẽ vì từ lâu đã nhận ra
tham vọng quyền lực cháy bỏng trong hắn ta, có lẽ vì ghét những kẻ bán đứng
người khác để leo lên, hoặc vì từng đấm Hạ Tông Vĩ một cú, biết rằng loại
người như vậy chắc chắn sẽ thù dai.
Dĩ nhiên Phạm Nhàn không sợ Hạ Tông Vi, có điều cần đề phòng, bởi vì
hiện hắn rất được Hoàng đế bệ hạ sủng ái. Loại tiểu nhân này luôn đáng sợ hơn
quân tử.
Ngày nay, giới quan lại kín đáo bàn tán không hay về Hạ Tông Vi, đặt cho
hắn cái biệt danh "gia nô tam họ". Mọi người đều cảm thấy biệt danh này cực
kỳ chuẩn xác nhưng lại ít ai biết biệt danh này xuất phát từ thư phòng Phạm
phủ.
Đôi lúc, Phạm Nhàn tự hỏi, cách làm việc của Hạ Tông Vi hoàn toàn không
vô sỉ hơn mình, sao mình lại căm ghét hắn ta đến thế?
Thực ra rất đơn giản. Phạm Nhàn từng thấy ánh mắt tham lam của Hạ Tông
Vi nhìn vào một người, chỉ vì ánh mắt đó, y nhớ mãi và muốn áp đảo suốt đời,
không cho phép hắn vươn mình đứng dậy.
"Không ngờ, giờ muội muội của cô đang ca hát ở Trần Viên." Phạm Nhàn
liếc nhìn Tang Văn, mỉm cười. Y rất thích cô gái này, dịu dàng, trầm mặc và
thân thiện. Không phải vì y có ý nghĩ nam nữ gì với cô, chỉ cảm thấy khi ở bên
cô, trong bỗng dưng bình an.
Cũng như khi ở bên Đại Bảo.
Về phần muội muội của Tang Văn mà y nhắc tới, chính là nữ nhân hát hí
kịch mà y thấy lúc gặp Trần Bình Bình gặp ở Trần Viên. Trần Bình Bình rất
thích giọng ca của Tang Văn, nhưng bây giờ cô phải quản lý Bão Nguyệt lâu và
mở rộng kế hoạch của Phạm Nhàn ra khắp thiên hạ nên không thể ở lại kinh đô
lâu dài. Vì vậy, Trần Bình Bình, vốn ưa tận hưởng cuộc sống, đành chọn muội
muội Tang Văn từ Yến Kinh đưa về kinh đô.
Tang Văn nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Viện trưởng thích là được."
Phạm Nhàn thở dài, lại nghĩ đến một vài chuyện khác. Bởi vì sự xuất hiện
của mình đã thay đổi cuộc đời của biết bao người, rất nhiều người vì mình mà
tụ hội bên cạnh, thậm chí cả muội muội của Tang Văn cũng không ngoại lệ. Mỗi
lần nghĩ đến những người ấy, làm sao mình có thể lặng lẽ rời bỏ?
o O o
Thế nhưng, vẫn có kẻ lòng dạ cương quyết ra đi. Phạm Nhàn đứng trong
khoảng sân nhỏ, sắc mặt vô cùng ảm đạm, khó có thể che giấu vẻ thất vọng
trong mắt. Giếng trong sân vẫn còn đó, bàn đá vẫn còn đó, rèm cửa vẫn còn đó,
khung tre xanh mướt vẫn còn đó, chỉ riêng người đã không còn.
Đây là gian nhà của Vương Khải Niên. Gian nhà ẩn mình giữa khu dân cư
tây thành, không hề nổi bật. Phạm Nhàn từng nhiều lần dùng cơm tại đây, đùa
giỡn với nha đầu xinh xắn và e thẹn của lão Vương, chơi đùa với quả bầu trên
giá... Tuy nhiên, tất cả kỷ niệm ấy giờ đây không thể nào trở lại. Gia đình
Vương Khải Niên đã lặng lẽ ra đi, thậm chí che giấu cả mật thật Giám Sát viện
mà Phạm Nhàn bố trí để bảo vệ an toàn cho nhà họ Vương.
Phạm Nhàn chẳng hề nghi ngờ Vương Khải Niên có khả năng làm được
điều đó. Từ lời Trần Bình Bình, y biết tin vui Vương Khải Niên còn sống cũng
như tin buồn lão đã rời đi. Y hiểu lý do Trần Bình Bình muốn đưa Vương Khải
Niên đi, bởi vì Vương Khải Niên trốn thoát khỏi Đại Đông sơn, dù theo Khánh
Luật hay quy định của viện, lão chỉ còn con đường duy nhất là tử vong.
Đương nhiên, Phạm Nhàn không thể để lão chết. Điều này trở thành một
mâu thuẫn giữa y và Hoàng đế bệ hạ. Hơn thế nữa, Trần Bình Bình hiểu Vương
Khải Niên biết quá nhiều bí mật của Phạm Nhàn, vì an nguy của Phạm Nhàn,
lão nhất định phải đảm bảo Vương Khải Niên rời xa.
Chẳng hiểu sao, việc mất đi một thuộc hạ lại khiến Phạm Nhàn đau lòng đến
thế. Trong tay y cầm một phong thư, do Vương Khải Niên gửi qua Trần Bình
Bình, thư viết rất ít lời, đại ý nói vì tự ý rời bỏ Hoàng đế bệ hạ mà lẻn ra khỏi
núi, lão đã phạm tội lớn. Tuy vậy, Phạm Nhàn lại cảm thấy rất an tâm, bởi vì lão
không phạm phải điều mà mình lo ngại nhất.
Trong lòng Phạm Nhàn tràn ngập nỗi bất an, y biết Vương Khải Niên đã liều
mình xuống núi tìm y, vì sợ rằng y tưởng Hoàng đế bệ hạ đã băng hà, quyết
định tranh giành đại quyền. Bàn tay y nhẹ nhàng siết chặt, vo tờ giấy thành một
cục, sắc mặt vô cùng ảm đạm. Không còn ai ở bên cạnh để y trò chuyện đùa
giỡn, trình độ của Tô Văn Mậu kém xa so với lão Vương...
Y cúi đầu, nhìn vào gian nhà của nhà họ Vương, không hiểu sao lại nghĩ đến
cảnh tượng cách đây nhiều năm.