๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ kinh đô đi về hướng Tây, vòng qua dãy núi Thương Sơn xanh biếc, đi
ngang qua vài nhánh sông trong vắt, rồi mười mấy ngày sau, bước vào vùng đất
trồng trọt bao la cả trăm dặm của quân đội - khu vực Tây Lương, một trong bảy
khu vực lớn của Khánh Quốc. Đây là nơi nghèo khổ nhất Khánh Quốc, nhưng
cũng là nơi có phong cảnh kỳ lạ nhất.
Vùng đất này, phần lớn từng là nơi Trung Nguyên và người Hồ tranh chấp,
chinh chiến liên miên hàng trăm năm. Cho đến khi Đại Ngụy suy yếu, Khánh
Quốc cùng tiền thân của đất nước này bắt đầu lớn mạnh, vương quốc chư hầu
âm thầm quật khởi. Khi đó các quốc gia này chưa tiến sâu vào đại lục nhưng đã
bắt đầu đòi người Hồ trả nợ máu và đất đai ngàn năm.
Sau nhiều năm chinh chiến, bao người hy sinh, cuối cùng vùng đất này
thuộc về Khánh Quốc. Đồng thời, không ít thành trì mới được xây dựng, dân
chúng được đưa đến định cư. Tuy vậy đây vẫn là vùng đất mới khai phá nên
ngoài việc canh tác, thương nghiệp không phát triển, cũng không có nhiều sản
vật có giá trị. Cho đến gần đây, tình trạng dân chúng bỏ trốn mới dịu đi phần
nào.
Chỉ có đồng ruộng bằng phẳng rộng lớn nhưng thiếu người quản lý, cùng
chân trời mênh mông vô tận và những gò đất nhô lên, phía xa là sa mạc hoang
vu, cảnh vật thật thê lương.
Hoàng hôn ở đây muộn hơn bất cứ nơi nào trên đại lục, ánh nắng đỏ rực
khắp vùng đất bao la mịt mờ, chiếu rọi lên một thành trì hùng vĩ. Toàn bộ được
xây bằng đất đá, thành trì hiên ngang nổi bật giữa đại ngàn, khoe sức mạnh
quốc gia và quân đội hùng cường của Khánh Quốc, răn đe những bộ lạc du mục
phía tây.
Đó chính là Định Châu thành trấn thủ biên cương.
Con đường lớn từ kinh đô đi Định Châu được tu bổ rất tốt, có thể để cho
tám con ngựa cùng đi song song. Không biết đã tốn bao nhiêu công sức và tiền
của, nhưng nhờ vậy mà bảo vệ được sự bình yên vĩnh viễn ở phía tây Khánh
Quốc, giữ vững quyền kiểm soát vùng đất rộng lớn này, tính ra thì cũng đáng
công.
Một đoàn xe đang lao nhanh trên đường lớn về hướng Định Châu thành, có
vẻ như muốn vào đến thành trước khi mặt trời lặn. Nhưng trên đồng bằng này,
dù Định Châu đã hiện ra trước mắt nhưng vẫn còn xa tít tắp, coi bộ khó mà kịp
vào thành trước giờ đóng cửa.
Cách thành Định Châu khoảng hai mươi dặm là một trạm dịch. Trạm dịch
này không phải của quân đội mà do bộ Công quản lý nên trông khá cũ nát, rách
rưới. Bảy, tám gã trai đang ngáp dài dưới ánh chiều tà, sau khi ăn cơm tối xong,
chúng bắt đầu chuẩn bị cờ bạc đêm nay.
Trời dần tối đen, bọn chúng bỗng nhiên cười cợt, lẻn về phía sau viện, nghe
tiếng động phát ra từ bên trong rồi bịt miệng cười khúc khích, nghĩ bụng thằng
trong ấy nóng vội quá đi.
Trong một gian phòng đá phía sau, Dịch thừa duy nhất của trạm đang ôm
đùi trắng như tuyết của một cô gái, hai tay nắm lấy bộ ngực mềm mại, rên rỉ
không ngừng, mồ hôi nhễ nhại khắp người, phòng đầy mùi dâm đãng.
Định Châu quá xa xôi, không có trò vui gì, đêm xuống quá muộn nên mỗi
lần mặt trời lặn là hắn lại tận dụng thời gian cho thú vui duy nhất này. Cô gái
dưới thân hắn là kỹ nữ từ Định Châu, dù những kỹ nữ chịu rời thành đều tầm
thường nhưng hắn rất thích vẻ quyến rũ và thân hình mềm mại của cô.
Hai tay Dịch thừa sờ soạng đôi gò trắng nõn, cảm thấy cô gái dưới thân
mềm mại như kẹo bông, đặc biệt đôi mắt còn ngọt ngào hơn cả nước giếng
Định Châu. Ba lượng bạc một tháng quả đáng giá.
Đang hân hoan thì cửa phòng bỗng bật mở. Dịch thừa vẫn thản nhiên đưa
đẩy dữ dội rồi mới ngẩng đầu lên, miệng chửi rủa ầm ĩ: “Muốn nghe thì cứ
nghe, muốn nhìn thì cứ nhìn, đồ chết bầm! Không nói một tiếng mà xô cửa à,
chớ có làm ông đây bị trúng gió đấy...”
Ả kỹ nữ dưới thân cũng cười khúc khích, hoàn toàn không sợ bị ai nhìn
thấy.
Bỗng dưng, Dịch thừa có cảm giác kỳ quái, bởi vì phía sau im bặt cả nửa
ngày. Hắn quay đầu lại, thấy một người xa lạ, giật mình hoảng hốt, vội vàng
nhảy khỏi giường, thắt lại quần, còn kéo tấm chăn đen che phủ phần dưới trắng
trẻo của cô gái.
Dịch thừa vốn định chửi rủa ầm ĩ, nhưng nhìn bộ dạng ăn mặc cực kỳ quý
phái của người lạ mặt, chỉ sợ là nhân vật lợi hại hoặc quan viên nào đó không
thể chọc vào. Miệng lưỡi hắn liền khô khốc, bắt đầu hoảng sợ.
Hắn ta run rẩy nói: "Ngươi là ai?"
o O o
Phạm Nhàn ngồi trên chiếc ghế thái sư duy nhất trong dịch trạm, nhìn đám
người quỳ gối trước mặt, cau mày nói: "Ta cho phép các ngươi đứng dậy, mau
đứng lên đi."
Chuyến này y vâng mệnh đến Định Châu theo ý chỉ của bệ hạ, tuy nói là
khao quân nhưng mật chỉ nhận được trong Ngự Thư phòng lại có chút nội dung
khác. Trong hai năm qua, không biết phía tây người Hồ ăn thuốc kích thích hay
thuốc an thần gì mà hưng phấn hẳn lên, không còn chiến pháp xuân đi thu về
theo chủ nghĩa lãng mạn như trước, mà bắt đầu rất có tổ chức xâm nhập về phía
Định Châu, thêm nữa chiến pháp của chúng cũng trở nên cực kỳ xảo quyệt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑