Tùng Chi Tiên Lệnh? Đây là cái tên hoàn toàn xa lạ. Phạm Nhàn nghĩ tới
một người tên Tùng Kiền Tán Phổ, lắc đầu hỏi: "Đó là thứ tiếng trên thảo
nguyên..."
Đột nhiên lông mày Phạm Nhàn nhướn lên. Nếu nhân vật bí ẩn này đến từ
bên ngoài, chắc chắn cái tên giả ấy có ý nghĩa thực sự: "Dù sao cũng phải có
nghĩa chứ."
"Đó là ngôn ngữ của huynh đệ phương bắc, không phải trên thảo nguyên."
Hồ Ca cất đao vào vỏ, nghiêm túc nói: "Ta tra cứu ba tháng, có thể khẳng định
người này theo bộ tộc phương bắc đến thảo nguyên. Ý nghĩa của Tùng Chi Tiên
Lệnh thì ta không rõ, nhưng Tiên Lệnh có nghĩa là lóe lên."
Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, lóe lên... sáng lấp lánh, kim cương lấp lánh?
Hắn liên tưởng nhầm, không nghĩ ra lóe lên có thể là tính từ, hoặc một hành
động nào đó, ví dụ như hoa nở rộ?
Điều này chứng tỏ bộ lạc Hồ chưa thống nhất hoàn toàn ngôn ngữ, đúng là
gây rắc rối cho nhiều người. Phạm Nhàn hơi đau đầu, thông tin trong tay quá ít,
chỉ biết tên thì có ích lợi gì? Y nhìn Hồ Ca, hỏi: "Các huynh đệ phương bắc vẫn
đang di cư về phía thảo nguyên phải không?"
Hồ Ca gật đầu nghiêm nghị: "Đã là năm thứ tư rồi. Năm đầu tiên chỉ là vài
người trinh sát, năm thứ hai là nhóm dũng sĩ ở rìa bắc, nhóm này nhân số đông
nhất, còn hai năm gần đây chủ yếu là người già phụ nữ và trẻ em vẫn ở lại
phương bắc, vất vả lắm mới di cư theo con đường bên cạnh Thiên Mạch tới
đây."
"Vậy Tùng Chi Tiên Lệnh là người phương bắc, đến từ năm nào?"
"Chắc là nhóm đầu tiên. Cho dù bí ẩn nhưng có thể ảnh hưởng quyết định
của vương trướng, chắc chắn có sự ủng hộ tuyệt đối từ huynh đệ phương bắc,
nếu không ai lại nghe lời hắn."
"Ý ngươi là...” Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Ca: “Các huynh đệ
phương bắc đã định cư ở thảo nguyên, và được vương trướng công nhận?"
"Đây là điều đương nhiên. Bọn họ rất dũng cảm, dù chỉ vài vạn nhưng gần
như toàn chiến binh. Họ đoàn kết hơn người thảo nguyên, lại không tham lam
đòi hỏi nhiều đất đai cỏ nước, nên cả Vương trướng lẫn hai Hiền vương đều
chào đón."
Hồ Ca thành thật nói: "Hơn nữa xưa nay các huynh đệ phương bắc không
can dự vào tranh chấp nội bộ của thảo nguyên, cho nên họ là mục tiêu lôi kéo
của mọi người. Giọng nói của họ tuy vẫn trầm ổn, nhưng càng ngày càng vang
dội trong tai chúng ta."
Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì. Nguyên nhân khiến biên cảnh phía tây
Khánh Quốc khốn đốn là do thiên tai liên tiếp mấy năm ở phương khiến Bắc
Man buộc phải di cư ngàn dặm tới thảo nguyên. Sự kết hợp giữa tính hung bạo
của Tây Hồ và sức mạnh của Bắc Man tất yếu sẽ gây áp lực lên biên giới Khánh
Quốc.
Phạm Nhàn trong lòng phát lạnh. Nếu người Hồ thực sự đoàn kết, Khánh
Quốc sẽ gặp rắc rối rất lớn. Vài chục năm chinh phạt của Khánh Quốc đã khiến
thế lực Tây Hồ suy yếu, cộng với âm mưu của Giám Sát viện ba mươi năm qua
khiến phía Tây Hồ không còn đáng lo. Ai ngờ sự xuất hiện của Bắc Man như
thuốc kích thích cho người Hồ. Còn Tùng Chi Tiên Lệnh dường như có cách
hàn gắn mâu thuẫn trong nội bộ người Hồ.
"Kể ta nghe tình hình hiện tại ở thảo nguyên." Phạm Nhàn nhìn Hồ Ca phía
trước, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thầm nghĩ, cho dù Tùng Chi Tiên
Lệnh tạm thời đoàn kết được người Hồ, nhưng mình đã tìm ra Hồ Ca, chắc chắn
có thể mở ra khe hở trong nội bộ người Hồ.
Nghĩ tới điểm này, Phạm Nhàn không khỏi hơi phấn khích. Nếu coi thảo
nguyên là bàn cờ, thì tiếp theo là lúc Phạm Nhàn và Tùng Chi Tiên Lệnh giao
đấu, ngươi tới ta đi, xem ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Đương nhiên là chính mình, Phạm Nhàn nghĩ thầm. Y nhất định phải thắng,
vì đã nhận ra ý đồ ẩn sâu nhất của Tùng Chi Tiên Lệnh, và cực kỳ căm ghét tâm
tư của đối phương.
o O o
Ở biên cảnh phía tây, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn. Mặt trời từ từ di
chuyển, như đang ra lệnh cho nhiệt độ thành Định Châu, dần dần trở nên nóng
bức rồi lại từ từ lạnh lẽo. Khi bóng râm của tòa thành ngày càng kéo dài, mặt
trời ngả dần về tây, nhiệt độ càng lúc càng thấp, cuộc gặp giữa Phạm Nhàn và
Hồ Ca cũng kết thúc.
Ôn lại trong đầu những thông tin thu thập được từ Hồ Ca, Phạm Nhàn xác
nhận chuyến đi này có nhiều thành quả. Sau khi thiết lập cách liên lạc và quy
ước gặp gỡ với đối phương, Phạm Nhàn bắt đầu trao đổi lợi ích cuối cùng.
Bí mật chuyển vàng bạc, lụa là, trà bánh, đồ sứ lên thảo nguyên trao cho Hồ
Ca quả là chuyện rất khó khăn. May là dù chinh chiến hàng chục năm, Khánh
Quốc luôn chiếm ưu thế tuyệt đối, các bộ lạc trên thảo nguyên đã quen cống
nạp, nhưng buôn bán giữa hai bên vẫn diễn ra.
Nghĩa là khi hai bên bắn tên độc vào nhau dưới chân núi Thiên Sơn thì bên
kia núi, các thương nhân vẫn vất vả đi lên thảo nguyên trao đổi hàng hóa Trung
Nguyên lấy da thú và những thứ khác. Chiến tranh và thương mại dường như
không ảnh hưởng gì tới nhau.