Khánh Dư Niên

Chương 1494

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Sao lại đặt tên là Phạm Lương?" Hải Đường tò mò hỏi. Cô biết sau đêm
nay khó gặp lại người trẻ tuổi này nên liên tục hỏi han, muốn biết trong hai năm
qua y sống ra sao, bên cạnh là những người thế nào.
"Nhàn thê chính là lương mẫu." Phạm Nhàn mỉm cười: "Thú vị phải
không?"
Dần dà bộ lạc yên giấc, chỉ còn hai người Phạm Nhàn và Hải Đường bên
đống lửa, cả hai dường như cảm nhận được điều gì đó, không hề buồn ngủ, im
lặng chờ bình minh.
"Sắp sáng rồi." Hải Đường tựa vào vai Phạm Nhàn thủ thỉ, lúc sắp chia ly,
cô gái mới lộ ra tình cảm nên có của một thiếu nữ.
Phạm Nhàn im lặng một lúc, bỗng nói: "Sau khi trời sáng, cô vừa đi, vị
Thiền Vu đa tình kia sẽ xé xác ta thành muôn mảnh."
Qua ba ngày, với Tang Văn của hai người, tất nhiên biết rõ vị chủ nhân thảo
nguyên phía sau đang cố kiềm chế cơn thịnh nộ, chờ đánh một đòn chí mạng
vào Phạm Nhàn.
Hải Đường nhắm mắt, lười biếng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý ổn thỏa."
"Ta là nam nhân, không quen để nữ nhân xử lý việc này." Phạm Nhàn cười,
ánh lửa chiếu rọi nụ cười thân thiết và tự tin của y, "Cô rất mạnh, Thiền Vu
cũng rất mạnh, nhưng ta sẽ chứng minh ta còn mạnh hơn các ngươi."
Hải Đường ngồi thẳng dậy, im lặng nhìn y, không biết y định nói gì.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn cô, nói: "Ta chưa bao giờ thích câu chuyện tình
yêu bị ngăn cách bởi bộ tộc trong tiểu thuyết. Hải Đường, cô đã ủ mưu hai năm
trên thảo nguyên, ta chuẩn bị bốn tháng, ta sẽ hoàn toàn đánh bại cô, phá vỡ mọi
âm mưu của Khổ Hà. Ta thích yên vui trên thảo nguyên, nhưng vì yên vui của
bách tính Khánh Quốc, vì yên vui của ta, vì không yên vui của Thiền Vu, ta
phải phá hủy tất cả."
"Ta giữ cô lại ba ngày, chính là muốn giữ cô lại cả đời."
Người trẻ tuổi từ Khánh Quốc đứng dậy, nhìn vào bóng tối trước bình minh
của thảo nguyên, nhẹ nhàng nói.
o O o
Trước bình minh vẫn là bóng tối, đống lửa lách tách, thỉnh thoảng có vài tia
lửa bắn ra, vẽ nên những vệt đỏ thoáng qua trên không trung. Trong đôi mắt Hải
Đường, những vệt đỏ ấy trông thật kỳ lạ.
Cô đứng dậy, nhìn Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm
gì vậy?" Hay nói cách khác, trong ba ngày này, rốt cuộc Phạm Nhàn đã làm
điều gì?
"Ta không làm gì cả." Phạm Nhàn quay lưng về phía cô, bóng lưng thẳng
tắp: "Ta chỉ muốn giữ cô ở lại ba ngày."
Đồng tử Hải Đường co lại, bản thân bị Phạm Nhàn lừa đi ba ngày, trong khi
cao thủ vương đình cũng theo Thiền Vu Tốc Tất Đạt, bám sau lưng hai người
bọn họ ba ngày. Đúng là Phạm Nhàn không cần tự tay làm gì, nhưng chắc chắn
đã xảy ra chuyện gì đó ở vương đình.
Nữ nhân này là người nắm được thì cũng buông đượ,c bình tĩnh nhìn Phạm
Nhàn một cái rồi quay người đi tới bộ lạc phía sau, bước nhanh như tinh linh
trong thảo nguyên, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua ba trượng.
"Cô quay lại cũng không kịp đâu." Phạm Nhàn xoay người lại, lặng lẽ nhìn
cô: "Ngươi và Hoàng đế Bắc Tề đã lừa ta một lần, gài bẫy ta nhiều lần. Những
người Trung Nguyên ở vương đình đều là người Bắc Tề, nhưng cô vẫn lừa dối
ta... Những người ở Vương đình này rất nguy hiểm với ta, ta nhất định phải diệt
trừ bọn họ."
Hải Đường dừng bước, biết Phạm Nhàn nói thật. Nếu vương đình đã xảy ra
chuyện trong ba ngày vừa qua, giờ mình có chạy về cũng không kịp. "Biển
Nguyệt Nha phòng thủ nghiêm ngặt, nếu không phải ngươi tự ra tay, thì ai động
thủ?"
Không đợi Phạm Nhàn trả lời, hình ảnh một sát thủ lạnh lẽo nhất thiên hạ đã
xuất hiện trong tâm trí cô. Cô nhớ Giám Sát viện có một thích khách đệ nhất
thiên hạ. Thiền Vu không có ở vương đình, cao thủ xuất trận, thích khách kia ra
tay, ai có thể ngăn cản? Ảnh Tử của Giám Sát viện ra tay chưa bao giờ thất bại.
Cho dù là Hải Đường hay Thiền Vu, chỉ cần có mặt ở vương đình chỉ e đều
không có cơ hội cho Ảnh Tử ra tay. Nghĩ vậy, Hải Đường mới hiểu tại sao
Phạm Nhàn lộ diện, dụ cô và cả Thiền Vu tìm đến .
"Quả nhiên trái tim ngươi càng ngày càng cứng rắn." Cô quay lại, không
giận dữ mà chỉ buồn bã: "Còn ai trên đời này ngươi không sẵn lòng lợi dụng?"
Phạm Nhàn đã lợi dụng Hải Đường nhưng không hề day dứt, bởi hai bên
vốn đã đứng ở lập trường đối địch với nhau.
"Ta không phải kẻ vô tình." Phạm Nhàn nhìn cô cách đó vài trượng, nhẹ
nhàng nói, sau đó vung lên hai tay, lao về phía Hải Đường. Chân khí bá đạo
trong người bỗng dưng bừng lên tới mức tận cùng, rung chuyển không khí ban
đêm trên thảo nguyên, như một vòi rồng cuồn cuộn.
Hải Đường thấy nam nhân kia lao tới như thiên thần, đôi mắt sáng bừng, hai
tay vén áo choàng mỏng manh, vẽ nên nửa vòng cung bên người, ổn định dòng
khí xung quanh.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment