๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Lang rời Đông Di thành, trở lại bên Phạm Nhàn, tất nhiên
là vì lời hứa đêm tuyết ấy, nhưng không chỉ vì lời hứa đó. Hắn thầm nghĩ một
lúc, đôi lông mày dày như trọng kiếm có vẻ cực kỳ lo lắng, một lúc lâu sau mới
chậm rãi nói: "Sư phụ không thể chèo chống thêm nữa rồi."
Phạm Nhàn im lặng, cái chết của Tứ Cố Kiếm là điều ai cũng đoán trước,
trong lòng người đời, đáng lẽ vị Đại tông sư Đông Di thành này đã chết từ hai
năm trước, ai ngờ tên ngốc lợi hại nhất thiên hạ lại có thể kéo dài đến hai năm,
khiến mọi người vất vả, khó xử vô cùng, thậm chí... dường như người trong
thiên hạ cũng mong chờ cái chết của lão.
Có điều những lời này xuất phát từ miệng Vương Thập Tam Lang lại mang
ý nghĩa khác. Phạm Nhàn biết thời gian của Tứ Cố Kiếm không còn nhiều,
Đông Di thành phải quyết định con đường tương lai ngay lập tức. Lần này
Vương Thập Tam Lang đi tới khu vực Tây Lương, lập công lớn cho Phạm
Nhàn, chắc chắn là sắp đặt của Tứ Cố Kiếm.
"Sư phụ ngươi là tên ngu ngốc, ta nghĩ ngươi rất có thể kế thừa hắn, trở
thành tên ngốc thứ hai trên đời." Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt tiều tụy khó tả của
Vương Thập Tam Lang, lạnh lùng nói: "Ngươi và Hải Đường đều là trẻ mồ côi,
sao phải bỏ cả cái đầu, vẩy cả máu nóng vì hai chữ bảo hộ vô vị này cơ chứ?"
Vương Thập Tam Lang cười khổ, biết Phạm Nhàn vừa mỉa mai vừa quan
tâm. Hắn nhìn Phạm Nhàn, chậm rãi nói: "Nếu không phải vì bảo hộ điều gì, tại
sao ngươi lại ở đây?"
Phạm Nhàn không biết trả lời thế nào.
Cuối cùng, Vương Thập Tam Lang nói: "Trước lúc lâm chung, sư phụ muốn
gặp ngươi một lần."
Phạm Nhàn hơi giật mình, lập tức lấy lại bình tĩnh, nhíu mày suy nghĩ một
lát rồi lắc đầu, nói: "Bệ hạ sẽ không để ta tiếp quản Đông Di thành."
Vương Thập Tam Lang biết tại sao y lắc đầu, bây giờ Phạm Nhàn đang cai
quản Tây Lương, nếu sau này Đông Di thành cũng thông qua tay y rơi vào
Khánh Quốc, công lao tuy không đến mức chấn động triều đình nhưng cũng
khiến Hoàng đế Khánh Quốc hơi khó xử. Để tránh mất cân bằng quân thần,
chắc chắn Khánh Đế sẽ không để Phạm Nhàn xử lý việc Đông Di.
"Đừng nghĩ quá lạc quan." Vương Thập Tam Lang ho hai tiếng, vết thương
mới lành suýt nứt ra, "Sang năm mùa xuân, Kiếm Lư sẽ mở cửa đón khách, ý
của sư phụ chỉ là muốn đón tiếp khách khứa đến chào hỏi thôi."
Theo Vương Thập Tam Lang, có lẽ Tứ Cố Kiếm không còn sống được bao
lâu nữa. Mùa xuân năm tới Kiếm Lư mở cửa đón khách có thể là lần cuối vị
Kiếm Thánh này tỏa sáng tại nhân gian. Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Đón khách
từ khắp nơi à?"
"Đúng vậy." Vương Thập Tam Lang đáp, "Kể cả... khách từ Bắc Tề."
Phạm Nhàn mỉm cười, hiểu ý định của lão già Tứ Cố Kiếm. Sau khi Đại
tông sư qua đời, Đông Di thành hoàn toàn không còn sức tự vệ, nhất định phải
tìm chỗ dựa, mời y cùng quý nhân Bắc Tề đến dự lễ, tất nhiên là để xem ai sẵn
lòng bỏ ra nhiều hơn, đủ thành ý hơn.
Đương nhiên, Đông Di thành đã bày tỏ thành ý với Phạm Nhàn, đó là lời
hứa đêm tuyết của Vương Thập Tam Lang cách đây ba năm, là máu đào viết
nên thành ý ấy.
"Nếu sư phụ ngươi yêu cầu quá đáng, ta cũng khó giúp gì được." Phạm
Nhàn nghiêm túc nói với Vương Thập Tam Lang, "Ngươi biết lời ta nói là thật
mà... Thôi, ngươi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, y nhận ra Vương Thập Tam Lang không để ý, mà nhìn xuyên qua
cửa sổ về phía khu vườn.
Phạm Nhàn liếc theo ánh mắt của hắn, thấy Diệp Linh Nhi mặc bộ áo vàng
nhạt, ngồi yên trong hoàng hôn, mặt bình thản nhìn cây cô quạnh ngoài sân, thật
cô độc.
Ánh mắt của Thập Tam Lang rất mềm mại, rất cô đơn, có lẽ là gió cát máu
lửa trên thảo nguyên khiến nam nhân ôn nhu nhưng hào sảng này bắt đầu cảm
nhận được mặt khác của cuộc sống, nói nhỏ: "Cô gái kia rất cô đơn."
"Cô ấy là Diệp Linh Nhi, đồ đệ của ta..." Phạm Nhàn khàn giọng nói: "Nỗi
cô đơn của cô ấy là sai lầm mà ta và tất cả người thân của cô ấy cùng gây ra...
Đúng rồi, những ngày qua khi ngươi hôn mê, chính cô ấy chăm sóc ngươi."
Vương Thập Tam Lang vẫn không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng
xa xăm của Diệp Linh Nhi, như đang chiêm ngưỡng một cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ.
Phạm Nhàn chợt nhớ lần đầu gặp Thập Tam Lang đêm tuyết đó, y đã dùng
tên Thiết Tương, tự xưng sẽ đến Bão Nguyệt lâu ngắm tất cả mỹ nhân Nam
Khánh. Khóe miệng y khẽ nhếch lên một nụ cười, nhớ lại những câu nói, những
con người.
Ngươi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, ta lẳng lặng nhìn ngươi, bóng tối kéo ngươi ta
đến bên nhau, cảm nhận nỗi cô đơn dịu dàng. Phạm Nhàn vuốt nhẹ chuỗi ngọc
trên cổ tay, như quay về thảo nguyên, Hải Đường nhẹ nhàng tựa vào cánh tay
mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑