๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Năm ngoái trong thư, ta
từng nói với ngài rằng chắc chắn ta có thể khống chế được Bắc Tề, nếu ngài tin
tưởng ta, ta cũng có thể bảo tồn tính độc lập của Đông Di thành ở mức lớn
nhất."
Tứ Cố Kiếm im lặng nhìn y, gương mặt méo mó quái dị tương phản với đôi
mắt bình tĩnh, tạo nên vẻ thanh u đặc biệt, nhưng trong vẻ thanh u ấy lại ẩn chứa
một nét điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
"Thằng nhóc kia lại là nữ nhi, ta thật sự không ngờ, nên trước kia ta mới nói
ngưỡng mộ ngươi. Nhưng nếu chỉ với điểm ấy, ngươi muốn thuyết phục ta rằng
ngươi có khả năng khống chế toàn cục, xem ra vẫn còn thiếu sót một chút." Tứ
Cố Kiếm khàn giọng nói, mỉa mai: "Phụ thân của ngươi cũng không phải kẻ tầm
thường, nếu như ngươi không thể làm cho hắn hài lòng, thế thì làm sao có thể
đủ sức hù dọa?"
Điều Khánh Đế muốn tất nhiên là thôn tính Đông Di thành vào lãnh thổ của
mình. Tứ Cố Kiếm cũng hiểu rằng sau khi mình qua đời, Đông Di thành cùng
các tiểu chư hầu xung quanh sẽ không thể tự vệ được nữa, chỉ còn cách chờ
ngày bị nuốt chửng. Nhưng hiện giờ Bắc Tề đã xuất hiện, tất nhiên Đông Di
thành phải biết mặc cả, hy vọng có thể bảo tồn được bản thân mình càng nhiều
càng tốt.
Đó là hai hướng hoàn toàn khác nhau, vừa phải làm thỏa mãn Hoàng đế,
vừa phải làm thỏa mãn Tứ Cố Kiếm, đối với Phạm Nhàn thật sự gần như bất
khả thi, như câu nói "Thuận tình ca ca mất lòng tẩu tẩu, cô nương trong lầu
xoay trái xoay phải cũng khó làm vui lòng cả hai".
Điều then chốt bây giờ là Tứ Cố Kiếm, chỉ cần lão gật đầu, mọi chuyện đều
dễ dàng. Phạm Nhàn nghĩ vậy rồi tự nhiên đẩy xe lăn, bắt đầu đi trên con đường
đất vàng xung quanh Kiếm Trủng, đẩy Tứ Cố Kiếm bị thương nặng ra ngoài
phơi nắng.
Tứ Cố Kiếm nhắm mắt, tận hưởng ánh mặt trời chiếu rọi trên người, bỗng
mở miệng nói: "Ngươi đẩy xe lăn khá thuần thục đấy, giỏi hơn những đồ đệ kia
nhiều. Hay là không vài tháng tới ngươi ở lại chiếu cố cho ta?"
Phạm Nhàn cười đáp: "Chiếu cố cho ngài vài tháng cũng được. Nhưng
những việc kia ngài cũng phải xem qua, ngàn vạn dân chúng Đông Di thành
đang trông chờ ở ngài, ngài cũng phải có ý kiến mới được."
"Còn việc đẩy xe lăn, ở kinh đô ta đã quen rồi."
"À, nhớ ra rồi, chân con lão chó mực kia cũng đứt từ lâu." Tứ Cố Kiếm
bỗng thở dài: "Trong hai mươi năm qua, sai lầm lớn nhất của ta là nhầm mục
tiêu. Ta cứ nghĩ Hoàng đế là mục tiêu lớn nhất, không ngờ nếu ngay từ đầu đã
giết Trần Bình Bình, có lẽ bây giờ Hoàng đế của các ngươi đã không hung hăng
đến thế."
Trong lời nói bình thản ẩn chứa niềm tin mạnh mẽ, như thể nhân vật khủng
khiếp cỡ Viện trưởng Giám Sát viện nhưng Tứ Cố Kiếm muốn giết là giết được
ngay.
Không hiểu sao, gió biển xung quanh Kiếm Trủng thoáng dừng lại, cùng với
kiếm ý trong lời nói của Tứ Cố Kiếm, khiến không khí ngưng đọng. Trái tim
Phạm Nhàn như bị đâm một nhát, sắc mặt tái nhợt, lúc này mới cảm nhận được
thực lực của Đại tông sư. Chỉ một ý niệm cũng khiến môi trường xung quanh
phản ứng, sát ý bốc lên khiến người khó chịu nổi.
Hai tay y nắm chặt lưng xe lăn, gượng gạo nói: "Với tu vi của ngài, nếu tập
trung giết Trần Viện trưởng, chắc chắn ông ấy không thể sống lâu. Nhưng vấn
đề là, nếu ngài giết ông ấy thì chắc chắn Diệp Lưu Vân sẽ tới trả thù người
Đông Di thành của ngài."
Sau một hồi thở dốc, Phạm Nhàn chậm rãi nói: "Cho dù tất cả người nhà
ngài đều chết sạch, nhưng ngài vẫn còn đồ đệ, Đông Di thành vẫn còn phủ
Thành chủ... Kiếm Thánh đại nhân, đúng như bệ hạ nói, loại quái vật Đại tông
sư vốn không nên tồn tại trên đời, nếu đã xuất hiện rồi thì cũng không thể tùy
tiện ra tay, chỉ là một vật chết để duy trì thăng bằng.”
“Ừm, có lý đấy.” Tứ Cố Kiếm cúi đầu nói.
Phạm Nhàn tiếp tục gượng cười nói: "Đôi khi ta cảm thấy may mắn cho
bách tính thiên hạ, cho dù là Khổ Hà đại sư hay ngài, trong lòng vẫn còn những
vật quan trọng ràng buộc, chẳng hạn như Bắc Tề, chẳng hạn như Đông Di
thành. Nếu ngài thực sự là kẻ ngu xuẩn chỉ biết theo ý thích riêng của mình, lại
còn có thực lực của Đại tông sư, chỉ e cả thiên hạ sẽ rối loạn mất.”
“Đương nhiên, nếu thế, ta cũng không dám mơ ước thuyết phục ngài điều
gì.”
Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Đêm qua, ngươi đem lại cho ta
rất nhiều bất ngờ. Hóa ra cái ngươi gọi là lá bài tẩy chính là Tiểu Hoàng đế kia.
Ta thừa nhận, ngươi có tư cách đàm phán với ta, ta cũng thừa nhận mình quan
tâm đến tương lai Đông Di thành... Có lẽ đây là thói quen, một thói quen dù
chết cũng mang theo xuống dưới mồ, ta quen bảo vệ con dân trong thành này
rồi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑