Khánh Dư Niên

Chương 1718

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đêm đã khuya, Phạm Nhàn một mình lặng lẽ đứng bên hố kiếm, nhìn những
thanh kiếm dày đặc chằng chịt như lúa mạ, như rừng cây thẳng đứng vời vợi
chọc thủng tầng mây, chìm trong hồi tưởng. Y đứng đúng vị trí Vương Thập
Tam Lang từng đứng trước đây. Kỳ thật lúc trong phòng nói chuyện với Tứ Cố
Kiếm, y đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của Thập Tam Lang, than
khóc thầm lặng thật ra vẫn có tiếng động.
Lúc ấy trong Kiếm Lư chỉ còn hai người họ, vấn đề bàn luận quá quan
trọng, ngay cả kiếm đồng cũng bị đuổi đi xa, chỉ để Thập Tam Lang canh gác
bên ngoài. Phạm Nhàn hiểu, đây là cách Tứ Cố Kiếm thể hiện thái độ của mình,
tin tưởng vào đồ đệ quan môn, còn Phạm Nhàn cũng tin tưởng Thập Tam Lang.
Tương lai của Đông Di thành sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp giữa Thập Tam
Lang và Phạm Nhàn. Tứ Cố Kiếm muốn Thập Tam Lang hiểu thấu đáo hơn qua
cuộc đối thoại, Phạm Nhàn cũng hy vọng Thập Tam Lang có thể lĩnh hội điều gì
đó từ phép luyện công Bá Đạo mà y thuật lại.
Đó là một lần giao tiếp thầm lặng, ăn ý trong lòng, nhưng lúc ấy tâm trạng
Thập Tam Lang quá u uất, không biết nghe vào được bao nhiêu, lĩnh hội được
bao nhiêu.
Các đệ tử Kiếm Lư lặng lẽ kéo nhau vào trong phòng, đương nhiên Phạm
Nhàn sẽ không bước vào nữa. Y không tự phụ đến mức cho rằng vì quan hệ với
mẫu thân, vài lần gặp gỡ, mà đã trở thành người trẻ tuổi thân cận quan trọng
nhất của Tứ Cố Kiếm, được ở bên trước lúc lâm chung.
Lúc này, tất nhiên Đại tông sư muốn ở bên mười ba đệ tử do chính tay mình
dạy dỗ.
Chắc lúc này Tứ Cố Kiếm hẳn đang gàn giao mọi việc sau khi mất trong
phòng, trong đó có nhiều việc liên quan đến Phạm Nhàn, hoặc Đông Di thành
cần phối hợp với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không tiện nghe lén, thở dài, quay
người bước ra ngoài Kiếm Lư.
Không biết di ngôn của Tứ Cố Kiếm có thể kìm nén được phản ứng của Vân
Chi Lan hay không, Phạm Nhàn cũng chẳng cách nào xác nhận được việc này.
Ra khỏi cửa Kiếm Lư, các quan viên của Giám Sát viện và Đông Di thành
tiến lên chào đón, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Phạm Nhàn lắc đầu, sau đó cùng
mọi người bước lên phía căn nhà trên núi.
Ta đang chờ đợi điều gì? Chờ một cường giả tuyệt thế bỏ mạng, chờ một vị
Đại tông sư lìa trần, trên trời sa xuống một vì sao băng? Phạm Nhàn ngồi trên
ghế đá, chống cằm trầm tư, tiếng ve râm ra ngoài bốn phía Kiếm Lư, tiếng ếch
kêu vang vọng, trăng sáng vời vợi, gió biển từ phương xa thổi tới mang theo hơi
ẩm và vị mặn chát, khiến ánh trăng cũng trở nên mờ ảo.
Lúc này, y ngồi bên vách đá cheo leo.
Cách cánh cửa đá kia, nhìn xuống ngôi nhà tranh dưới chân núi cách đó
không xa, để cho ánh trăng chiếu rọi lên người, mang theo cảm giác lạnh lẽo
vào thu đông. Trong nhà tranh sâu bên trong, ngọn đèn vẫn thắp sáng, dường
như muốn chiếu mãi không tắt, Tứ Cố Kiếm sắp lìa đời chắc đang dặn dò đệ tử
lần cuối, không biết bên trong liệu có xảy ra tranh chấp gì không, có điều gì bất
thường?
Mười ba đệ tử Kiếm Lư sùng kính Tứ Cố Kiếm từ tận đáy lòng, chắc chắn
không ai dám khi sư diệt tổ, nhưng còn Vân Chi Lan thì sao?
Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn đèn mờ nhạt sâu trong cỏ cây, bỗng ngẩng
đầu lên trời, thấy một vệt trăng dài quét ngang, mới hay là mình đã ngồi ở gian
nhà trên núi này được mấy canh giờ, đêm đã khuya đến mức không còn có thể
níu lại.
Khi quay đầu lại, chỉ thấy trong vườn hoa của gian nhà, cánh hoa rung động
dưới gió, một bóng người lặng lẽ tiến đến bên cạnh theo hướng ánh trăng chiếu
rọi.
Phạm Nhàn nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đã lành chưa? Sao không ở lại
Giang Nam mà cứ phải trở về?"
Ảnh Tử đứng trong bóng cửa đá, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống ngôi nhà
tranh dưới chân núi: "Không ai biết ta quay lại."
Phạm Nhàn vẫn lo ngại Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ và sát ý đối với Trần
Bình Bình vì mối quan hệ giữa Ảnh Tử và Tứ Cố Kiếm, nên đã cưỡng ép đuổi
Ảnh Tử về Giang Nam. Không ngờ Ảnh Tử lại đột ngột xuất hiện ở Đông Di
thành. Không cần suy nghĩ nhiều, Phạm Nhàn đã hiểu rõ lý do chuyến đi này,
thở dài nói: "Giờ ngươi có còn hận lão ta không?”
Ảnh Tử trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hận. Nhưng khi lưỡi kiếm đâm thủng
tim hắn, hận ý đã giải tỏa phần nào.
"Chẳng qua có một số việc ta vẫn không hiểu được." Ảnh Tử nhìn ánh đèn
lờ mờ trong nhà tranh, nói: "Dù phụ thân lạnh nhạt với hắn, mẫu thân khắt khe
với hắn, mọi người trong phủ khinh miệt hắn, nhưng dù sao đó cũng là người
thân của hắn, chung dòng máu với hắn, sao hắn lại có thể giết hết? Còn ta, ta là
người duy nhất trong phủ coi hắn là huynh trưởng, vậy mà hắn còn định giết
luôn cả ta?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment