Khánh Dư Niên

Chương 1847

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bởi vì các quan viên đều hiểu rõ, những gian tế ấy là tai mắt của Hoàng đế
bệ hạ, là uy nghiêm của triều đình, chưa bao giờ nghĩ có quan lại nào như Tiểu
Phạm đại nhân hôm nay, tàn nhẫn và ngông cuồng giết sạch những gian tế ấy.
Phó thị lang bộ Hình nhìn Tôn Kính Tu sắc mặt khó xử, nói nhỏ: "Tôn đại
nhân, ngài phải hỏi Tiểu Công gia xem chuyện hôm nay rốt cuộc thế nào."
Giết người giữa đường lớn đã phạm tội chết trong luật pháp Khánh Quốc,
dù Phạm Nhàn nay đã sang quý, nằm trong bát nghị nên được miễn tội chết,
nhưng tội khác vẫn khó tha, huống hồ những người bị giết hôm nay vốn là
thành viên triều đình. Nhưng Phạm Nhàn vẫn thong thả rửa sạch máu trên tay
dưới ánh lửa, thay đổi y phục đẫm máu trước mặt các quan viên, vẻ mặt lạnh
lùng bình thản, ai dám lên tiếng bắt giữ?
Trong số các quan viên lúc này, chỉ có Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu
phải xử lý việc này, mà mọi người đều biết Tôn phủ với Tiểu Công gia có quan
hệ thân thiết, cách đây vài tháng Tiểu Công gia còn chiến tranh một đợt với Hạ
Đại học sĩ của Môn Hạ Trung Thư vì tiền đồ của Tôn Kính Tu, khiến Hạ Đại
học sĩ mặt mày xám xịt. Vì thế mà ánh mắt của các quan đều dồn về phía Tôn
Kính Tu.
Trong lòng Tôn Kính Tu như uống phải hoàng liên đắng nghét, hắn biết rõ
những đồng liêu này đang sợ điều gì, có điều những ngày qua hắn cũng chẳng
hề thoải mái, trước tiên là Giám Sát viện xảy ra chuyện lớn, kết quả Trần lão
Viện trưởng bị lăng trì thảm khốc, mà ngày đó hắn tận mắt chứng kiến Tiểu
Phạm đại nhân một mình phi ngựa xông vào pháp trường, càng sợ đến run lên
bần bật. Hắn không biết sau này Tiểu Phạm đại nhân sẽ đóng vai trò gì trong
triều đình, chìm vào trầm luân hay bị bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc...
Nếu Phạm Nhàn sụp đổ, tất nhiên Tôn Kính Tu cũng chẳng có kết cục tốt
đẹp gì, cho nên cả ngày hôm đó hắn lo sợ chờ đợi chiếu chỉ cách chức của
Hoàng đế bệ hạ, không ngờ rốt cuộc chiếu chỉ chưa đến, chỗ dựa của mình là
Tiểu Phạm đại nhân lại làm ra chuyện kinh thiên động địa, đại nghịch bất đạo
như thế.
Hắn cúi gù bước tới cổng chính Phạm phủ, cung kính làm đại lễ trước mặt
Phạm Nhàn rồi nhẹ giọng hỏi vài câu.
Lúc này Phạm Nhàn mệt mỏi ngồi trên ghế dài, thanh Đại Ngụy Thiên Tử
kiếm nằm dưới chân y, thấy Tôn Kính Tu đến cũng chẳng kinh ngạc, lạnh lùng
đáp vài câu.
Đám quan viên sợ hãi không dám lên tiếng, cũng không rõ hai người nói gì,
chỉ biết nhịn nhục chờ đợi. Đợi Tôn Kính Tu từ bậc thềm đá bước xuống, Thị
lang bộ Hình cau mày nói: "Tiểu Công gia nói thế nào? Việc này không phải
chuyện nhỏ, giết người giữa đường lớn, cho dù khiếu nại lên Thái Thường tự
cũng phải có lời giải thích chứ."
Vị Thị lang đại nhân này không dám ra lệnh cho mười ba nha môn bộ Hình
huy động nhân thủ vào Phạm phủ bắt người, nhưng luật pháp Khánh Quốc
nghiêm khắc, những quan viên này tận mắt chứng kiến nên cũng không thể làm
ngơ.
Không biết trước đó Phạm Nhàn nói gì với Tôn Kính Tu, Phủ doãn Kinh Đô
phủ này đã không còn vẻ hoảng sợ, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tiểu Công gia nói
gần đây kinh đô không yên ổn, Giám Sát viện tra ra có mấy lão ma ma vào kinh
bắt cóc trẻ con, ngươi cũng biết trong Phạm phủ có hai vị tiểu tổ tông, Tiểu
Phạm đại nhân cũng thấy lo lắng, nên trước bữa tối đã đi một vòng các ngõ phố
ngoài phủ, thấy mấy nhân vật lạ mắt, chỉ cần liếc mắt đã biết không phải người
lương thiện nên mới hỏi vài câu. Không ngờ bọn chúng lại to gan đến thế, còn
rút vũ khí ra hành hung Tiểu Công gia, tất nhiên Tiểu Công gia không khoan
nhượng cho lũ gian tặc đó."
Lời này vừa nói ra, mấy vị quan viên đứng giữa hít một hơi lạnh, từng thấy
kẻ quyền quý hung ác vô sỉ, nhưng chưa từng thấy vị quyền quý nào hung ác vô
sỉ đến thế. Mười bốn sinh mạng người đấy, nói giết là giết, còn vu cho đối
phương tội danh nghi ngờ là bắt cóc trẻ con, đây là tự vệ, có vẻ cũng đủ để biện
minh rồi. Nhưng nói là Tiểu Công gia trong Phạm phủ một mình một ngựa đi
tìm lão ma ma kia, kết quả bị mười bốn tên truy sát, lời này nói ra chắc thiên hạ
chẳng ai tin.
"Bản quan tất nhiên không tin, nhưng bản quan cũng chẳng có bằng chứng
gì. Dĩ nhiên, cũng có thể mời Tiểu Công gia về nha môn ghi lời khai hay gì đó,
chỉ là bây giờ đêm đã khuya, bản quan không hứng thú." Vòng eo Tôn Kính Tu
đột nhiên thẳng lên, lạnh lùng nhìn đám đồng liêu bên cạnh: "Trong nha môn
các vị đại nhân cũng có thẩm quyền đó, muốn tiếp quản vụ án thì cứ tự nhiên...
Có điều bản quan phải nhắc các ngài, những người chết phần lớn là người trong
cung. Trong cung không có chỉ thị gì, tốt nhất các ngài đừng tự tiện hành động."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment