๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu ở Giang Nam, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nhận được ủng hộ lớn hơn nữa của
dân chúng, bởi dù sao y cũng đã gây dựng ở đó lâu nhất. Hơn nữa, Lâm Uyển
Nhi quản lý Hàng Châu hội, nhiều năm qua đã không tiếc máu xương che chở
dân lành, đã thay thế Minh gia trở thành biểu tượng sáng chói nhất trong lòng
bách tính nghèo khổ và sĩ tử Giang Nam.
Dẫu sao, những người dân sống dưới chân hoàng thành kinh đô, cho dù có
thiên vị Phạm Nhàn cũng không thể làm được điều gì. Vậy nên xét cho cùng
cuộc chiến này vẫn là cuộc chiến giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, giống
như trận chiến trong Ngự Thư phòng ngày trước.
o O o
Bảy ngày sau, hết thảy vẫn chưa định đoạt, thiên hạ chưa yên ổn, ngoài
Phạm phủ vẫn là gió thu lồng lộng, có lúc mưa phùn bay bay. Nhưng dưới hành
động tru diệt như thần chết của Phạm Nhàn, tai mắt do cung đình phái đến đành
phải lùi bước, kéo lưới giám sát ra xa hơn.
Uy quyền của Hoàng đế vốn tối thượng, sợ chết cũng là tối thượng. Trong
cuộc vây hãm này việc giám sát của cung đình chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Phạm
Nhàn lạnh lùng đứng trước cửa phủ, im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,
trong lòng lại nhớ đến lời Uyển Nhi ngày ấy, ánh mắt lưu luyến một nỗi niềm
khác thường.
Nếu như Hoàng đế lão tử muốn đối phó với kiểu phản kháng như trở mặt
này của Phạm Nhàn, thực ra còn rất nhiều cách, tại sao Hoàng đế lại không
dùng? Việc rút lui của những tai mắt cung đình này cuối cùng là do thủ đoạn
không ra gì của mình, hay là Hoàng đế bệ hạ đã thầm ban bố mệnh lệnh gì?
Những tai mắt kia là giết cũng không hết...
Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng. Có
lẽ nam nhân trong cung vẫn còn dành chút tình cảm, kỳ vọng cho mình, nhưng
y không muốn để những tình cảm ký ức ấy lại lay chuyển con tim mình thêm
một lần nữa, trái tim đã sớm nguội lạnh trong cơn mưa thu.
Y xoay người bước vào Phạm phủ. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chở
thức ăn cũng rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ, vào cổng sau. Dĩ nhiên bên
ngoài cổng sau, chiếc xe đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, thậm chí
từng lá bắp cải, rễ củ cải đều không thoát khỏi sự giám sát.
Những người chịu trách nhiệm kiểm tra đều là quan viên thân phận rõ ràng,
khác với những tai mắt của cung đình rải khắp xung quanh Phạm phủ. Phạm
Nhàn cũng không khó dễ những người này, bởi nếu muốn thoát khỏi giam cầm,
y cần cẩn thận với những tai mắt kia chứ không phải những quan viên này.
Xe ngựa chở thức ăn không có gì bất thường, quan viên vẫy tay cho xe vào
Phạm phủ. Vừa qua cổng sau không xa là nhà bếp lớn của Phạm phủ, đã có
người ra đón để chuyển rau củ quả trên xe.
Ý chỉ trong cung rất rõ ràng, người trong Phạm phủ không ai có thể ra
ngoài, còn người ngoài muốn vào cũng rất khó, cho dù chiếc xe này vốn từ chợ
trực tiếp phái tới, từ khởi nguồn đã nằm trong giám sát của triều đình, chắc chắn
không lo Phạm phủ hay đám Giám Sát viện không an phận động tay động chân
gì.
Nhưng khi mọi người không chú ý, xa phu trên xe ngựa lại lặng lẽ tránh nhà
bếp, đi vào vườn sau rồi được một lão bộc Phạm phủ dẫn đường, đithẳng vào
một thư phòng yên tĩnh.
Vừa bước vào, thấy ngoài Phạm Nhàn còn có một nữ nhân, xa phu lập tức
đoán được là Viện trưởng phu nhân, bèn quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Viện
trưởng đại nhân.”
Sau khi xa phu cởi nón rơm, Lâm Uyển Nhi giật mình che miệng kêu lên:
“Thật giống!”
Người kia hơi lúng túng nhưng không dám nói gì, đứng dậy nói ngay: “Mấy
ngày nay canh gác ngoài Phạm phủ rất nghiêm, nên không ai dám làm loạn.”
“Người này chính là tướng tài trong Khải Niên tiểu tổ của ta, năm xưa ở Bắc
Tề đã từng giúp ta một đại ân.” Phạm Nhàn dịu dàng giải thích với thê tử. Vị
quan viên này giống hệt mình, thường ẩn náu trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng y
cũng không ngờ rằng sau bảy ngày bị vây khốn, Khải Niên tiểu tổ mạo hiểm
đến phủ để liên lạc với mình, lại chính là người này.
"Yên lặng là tốt nhất, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của chính
mình." Phạm Nhàn nhìn thuộc hạ thành khẩn nói. Đây chính là tín điều mà y
luôn nhắc nhở bên cạnh, dù là thuộc hạ trung thành nhất cũng không ngoại lệ,
không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Vương Khải Niên như vậy,
Cao Đạt cũng thế.
"Tấm lưới bên ngoài đã nới lỏng phần nào, hôm nay ta muốn ra ngoài một
chút." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Đại nhân, như vậy quá liều lĩnh." Vị quan viên kia nghiêm nghị nói, hắn
nghĩ bản thân mình đã liều mình vào phủ, có lời gì cứ tự mình truyền đạt là
được.
"Không được." Phạm Nhàn lắc đầu. Những lời ấy quá quan trọng, nhất định
phải tự tai nghe từng người một, nếu có sai sót chỉ e sẽ gặp rắc rối lớn. Bỗng
nhiên y nhớ tới, nếu như Vương Khải Niên có mặt bên cạnh, mọi việc đều dễ
dàng giải quyết hơn nhiều. Với bản lĩnh của lão Vương, ngay cả dưới ánh mắt
rình rập của đám người, lén lút vào phủ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.