๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mùa đông năm Khánh Lịch thứ sáu, hắn thường đến căn nhà nhỏ này, lúc đó
em trai ruột của Tư Lý Lý vẫn còn bị giam làm con tin. Khi đó, Hải Đường vẫn
còn ở trong căn nhà nhỏ phương bắc thúc giục Tư Triệt, lúc ấy Phạm Nhàn
thường viết thư cho Hải Đường. Nghĩ kỹ lại, dù lúc đó trong kinh đô giao tranh
quyết liệt với Trưởng công chúa, Nhị hoàng tử, nhưng tâm trạng y vẫn thanh
bình an lạc. Nhưng nay, Hải Đường Đóa Đóa đã trở thành kẻ địch của Khánh
Quốc ngoài thảo nguyên, Tư Triệt buộc phải ẩn thân trong Thượng Kinh thành,
tâm trạng an nhàn của Phạm Nhàn cũng đã thay đổi từ lâu.
o O o
Tất cả thành viên Khải Niên tiểu tổ đứng trong phòng, im lặng chờ lệnh từ
Phạm Nhàn.
"Tiếp theo phải rời khỏi kinh đô. Trước khi nhận lệnh bằng văn bản của ta,
không được quay lại." Phạm Nhàn không tốn thời gian sắp xếp cảm xúc, nhìn
mọi người nghiêm nghị nói: "Đây là mệnh lệnh thứ nhất, các ngươi nhất định
phải sống sót."
"Rõ." Mọi người đồng thanh đáp rồi theo hiệu lệnh của Phạm Nhàn lui ra,
chỉ còn lại hai người.
Ba năm đầu Khải Niên tiểu tổ luôn dưới sự chỉ huy của Vương Khải Niên,
sau đó chuyển sang Đặng Tử Việt. Sau khi Đặng Tử Việt đi Bắc Tề, Phạm Nhàn
tự mình nắm quyền, Mộc Phong Nhi chỉ phụ trách công việc hầu cận. Tiểu đội
không nhiều người, qua nhiều năm chiến đấu đã có không ít thương vong. Bây
giờ một bộ phận theo Đặng Tử Việt ở Tây Lương, một bộ phận theo Tô Văn
Mậu ở Mân Bắc Giang Nam, còn một lượng lớn ở lại Đông Di thành. Những
người còn ở kinh đô là lực lượng duy nhất Phạm Nhàn có thể trực tiếp điều
động, vì vậy y không muốn mất thêm một ai.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn một trong hai người, lấy từ trong ngực ra một
thanh ngọc câu, đưa tới nói: "Ngươi đi Thanh Châu, đừng kinh động Tứ Xử,
trực tiếp theo đội buôn của Hạ Minh Ký tiến vào thảo nguyên, tìm Hồ Ca, nói
với hắn, ta cần hắn phát động tấn công giả vào cuối thu, khiến quân đội Thanh
Châu và Định Châu mắc kẹt ở khu vực Tây Lương."
Quan viên nhận lấy ngọc câu, trực tiếp nói: "Tả Hiền vương đã chết gần một
năm, mặc dù Hồ Ca có được đại nhân âm thầm ủng hộ , tập hợp được lực lượng
rất lớn, nhưng muốn người Hồ liều lĩnh tấn công thành trì Đại Khánh của ta vào
cuối thu đầu đông, chỉ e hắn vẫn chưa đủ sức."
Mọi người đều biết Phạm Nhàn ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì, nên
các thuộc hạ cũng không che giấu ý kiến, mà cố gắng nhanh chóng bày tỏ quan
điểm của mình.
"Chỉ là giả vờ tấn công, hơn nữa hắn muốn báo thù. Có thể gây tổn hại phần
nào cho vương đình và Hữu Hiền vương, chắc chắn hắn rất sẵn lòng. " Phạm
Nhàn nói: "Còn về vấn đề thiếu lực lượng, ngươi hãy nói với hắn, ta sẽ sắp đặt
người trong vương đình đứng về phía hắn."
"Nhưng tin tức từ kinh đô chắc chắn cũng sẽ truyền đến thảo nguyên, một
khi Hồ Ca biết đại nhân thất thế... liệu hắn có hủy bỏ hiệp ước trong Định Châu
thành ngày trước không?" Vị quan viên cầm ngọc câu vẫn thẳng thắn bày tỏ ý
kiến của mình.
Phạm Nhàn không hề bực bội, nói: "Hồ Ca là người thông minh, hắn buộc
phải đặt cược vào ta." Y liếc nhìn ngọc câu trong tay vị quan viên, lắc đầu nói:
"Nếu hắn muốn chủ nhân của ngọc câu này còn sống."
Ngọc câu là vật trang sức từ thuở nhỏ của Vương nữ cuối cùng trong bộ tộc
người Hồ nào đó trên thảo nguyên - Mã Tác Tác . Hồi ở Định Châu gặp Hồ Ca,
Phạm Nhàn đã từng đưa cho đối phương món đồ này, lần này là cái thứ hai. Dù
Mã Tác Tác đã được đưa vào cung điện của Đại hoàng tử, thân phận cô vẫn
thuộc về nhánh Bão Nguyệt lâu. Cho dù Phạm Nhàn có thất thế đến đâu đi nữa,
việc đối phó với thiếu nữ yếu ớt này vẫn không quá khó khăn.
Vị quan viên suy nghĩ một lát, thấy chiếu theo chỉ thị của Viện trưởng đại
nhân không có gì thiếu sót, bèn cất ngọc câu vào ngực rồi rời thư phòng, tự ra
khỏi tiểu viện. Cách thức để thành viên Khải Niên tiểu tổ này thoát khỏi kinh
đô, vượt Thanh Châu đến thảo nguyên và liên lạc với Hồ Ca là vấn đề của hắn.
Phạm Nhàn tin tưởng vào năng lực của các thuộc hạ.
"Ngươi hãy đi Định Châu, vào phủ Đại tướng quân, tìm thế tử Hoằng
Thành." Trong lòng Phạm Nhàn như một cái hòm kho báu, y lại lấy ra một tờ
giấy, trên đó là bài thơ chữ viết mơ hồ. "Đây là tín vật. Hiện kinh đô rối ren, ta
đã bị đuổi khỏi Giám Sát viện, chắc chắn phía bên kia đã sớm hay tin, chỉ e sẽ
không tin vào ấn tín của Giám Sát viện cũng như lệnh bài Khải Niên tiểu tổ.
Ngươi đưa tờ giấy này cho hắn xem, hắn sẽ biết ngươi là người của ta."
Đây là mảnh giấy rách từ một quyển thi tập thời trước, là quà Nhị hoàng tử
tặng Phạm Nhàn qua tay Hoằng Thành, khi ấy Phạm Nhàn đang ở Thương Sơn
tránh đông. Chắc nhiều người đã quên nhưng Phạm Nhàn biết Hoằng Thành sẽ
không quên.