๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau này dù theo Đới công công nhưng ảnh hưởng của Hồng Trúc đối với
bếp ăn vẫn không giảm. Những gì Hồng Trúc nói với Phạm Nhàn chính là bí
mật riêng của bọn họ, nói chính xác là bí mật riêng của Phạm Nhàn, vì ngay cả
Hồng Trúc cũng không biết tại sao Phạm Nhàn lại can thiệp vào thực đơn của
bếp ăn dâng lên Hoàng đế.
Hồng Trúc không lo Phạm Nhàn hạ độc vì điều đó không thể xảy ra trong
cung đình. Tất cả độc dược, chậm hay nhanh đều được kiểm tra kỹ càng, thử
nghiệm trước khi dâng lên.
Hơn nữa, các nguyên liệu do Hồng Trúc bổ sung vào thực đơn đều được
Thái Y viện khen ngợi, đặc biệt là rau cần phương nam có tác dụng thanh nhiệt,
giải khát nên được đưa vào bữa ăn hàng ngày của Hoàng đế.
Không độc là yêu cầu cơ bản, Hồng Trúc không rõ Hoàng đế có vấn đề gì về
sức khỏe nhưng thấy Thái Y viện chú trọng rau cần có tác dụng thanh nhiệt,
chữa khát, chắc trong người Hoàng đế có nội nhiệt.
Hồng Trúc liếc nhìn Phạm Nhàn, không đoán được suy nghĩ thật sự của y.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của Hoàng đế, liệu
có phải là một bầy tôi trung thành, hiếu thảo? Nhưng tiếc rằng tính cách Phạm
Nhàn khó có thể bỏ qua cái chết của Trần lão Viện trưởng, cũng khó mà chiếm
được niềm vui của bệ hạ.
o O o
Đường từ Ngự Thư phòng ra khỏi cung không xa, nhưng trước đó Phạm
Nhàn được phép đến Sấu Phương cung thăm Nghi Quý tần và Tam hoàng tử
nên Hồng Trúc dẫn y đi vòng về phía nội cung. Có lẽ vì từ nay, Phạm Nhàn sẽ
thật sự trở thành người nhàn tản ở kinh đô, hiếm có cơ hội vào cung nữa.
Đến ngoài Sấu Phương cung, Phạm Nhàn nghe thấy tiếng cười nói của các
cung nữ trẻ tuổi bên trong, nhíu mày , tự hỏi sao cung đình đột nhiên náo nhiệt
thế? Quay lại hỏi Hồng Trúc: "Hôm nay các phu nhân tiểu thư đường Quốc
Công vào thỉnh an à? Sao lại đông người thế?"
"Là tú nữ chờ tuyển, do tháng sau các châu quận mới đưa người vào, nên
phải ở lại cung một thời gian. Hôm nay có lẽ Nghi Quý tần triệu kiến, dạy dỗ
một chút điều lệ." Hồng Trúc nhỏ giọng đáp.
Phạm Nhàn nghe tin, vẻ mặt khẽ giật mình, trong chốc lát chưa kịp hoàn
hồn. Mấy ngày qua bị giam ở phủ rồi bận rộn âm mưu nên hoàn toàn không chú
ý đến tin đồn tuyển tú trong kinh. Y mới biết bây giờ, hoá ra Hoàng đế định lấy
thêm vợ.
Giống như Nghi Quý tần và Tam hoàng tử, Phạm Nhàn nhanh chóng nhận
ra ý nghĩa phía sau việc tuyển tú. Y nhíu mày , biết không chỉ mình hành động,
Hoàng đế cũng vậy, và một khi đã hành động là Hoàng đế chỉ ngay tới đời sau,
đưa ra cảnh cáo mạnh mẽ nhất cho mình.
Trong lòng y thoáng áy náy và có lỗi với mẹ con Nghi Quý tần trong cung.
Trên đời hiếm người nào thực sự tin tưởng một đại thần ngoài cung như vậy.
Niềm tin hiếm có ấy giờ đây vì y mà phải đối mặt nguy hiểm. Phạm Nhàn trong
lòng không yên.
Thấy Phạm Nhàn đứng im trước Sấu Phương cung, Hồng Trúc tưởng y e
ngại gặp tú nữ nên không tiện vào thăm nương nương và Tam hoàng tử, bèn hỏi
nhỏ: "Là lỗi của tiểu nhân, hay ngày khác đại nhân lại tới?"
Phạm Nhàn cười đáp: "Sao lại không vào? Không hợp lễ nghi sao? Ta chẳng
bao giờ là người gò bó lễ nghi cả. Bệ hạ đã ra chiếu chỉ, ta đến thăm, nếu hôm
nay không vào... ai biết ngày sau còn có dịp vào cung nữa hay không?"
Nói rồi Phạm Nhàn bước vào trong. Hai thái giám canh cửa mới tới theo các
tú nữ, không biết y là ai nhưng thấy nam nhân trẻ tuổi đi thẳng vào cung cũng
giật mình. Tuy không biết Phạm Nhàn nhưng được ở trong cung tất nhiên là
người thông minh, không dám cản trở. Một người đi sau Phạm Nhàn hạ giọng
thỉnh an, một người chạy vào báo.
Vừa bước vào Sấu Phương cung, nghe thấy tiếng xôn xao, sửa sang y phục,
nhưng phần nhiều là những ánh mắt tò mò.
Phạm Nhàn đến quá nhanh, vị thái giám kia chưa kịp nói gì, các cung nữ
trong cung cũng chưa kịp chuẩn bị gì, y đã bước vào trong cung. Lập tức vô số
ánh mắt chăm chú nhìn về phía y, bầu không khí Khánh Quốc tương đối cởi mở,
dù lúc này đang ở trong thâm cung, phải giữ lễ nghi nam nữ, nhưng đột nhiên
thấy một nam nhân trẻ tuổi bước vào, các cung nữ tú nữ này cũng chỉ hạ giọng
kinh hô vài tiếng chứ không thẹn thùng đến mức phải chết đi hay khóc lên như
kẻ biến thái.
Trong không khí bối rối bị kìm nén, Phạm Nhàn cười ôn hòa một tiếng,
nghiêm trang thi lễ với Nghi Quy tần đang đứng ở chính giữa, nói: "Hôm nay
chỗ của tiểu di thật đông vui."
Cách xưng hô này cực kỳ thiếu lễ phép, chỉ có điều hôm nay Phạm Nhàn đã
chính thức tuyên bố với Hoàng đế trong Ngự Thư phòng, dù bị Hoàng đế nắm
chặt điểm yếu nhưng trong tâm tính, y cũng không còn muốn che giấu điều gì,
toát ra một khí phách nhàn tản, không còn bận tâm điều gì.