๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Nhìn khối băng này, nhìn tấm vải đen trên băng,
Phạm Nhàn như thấy được một linh hồn quen thuộc dần biến thành ánh sáng,
tách ra khỏi cơ thể, bay lên giữa không trung rồi dần dần tan biến.
Sự thật này khiến Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng sợ hãi và đau buồn. Y mơ
hồ nhận ra cuộc đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại được Ngũ Trúc thúc
nữa, nỗi đau này khiến y quên mất bản thân vẫn còn bị xiên trên cây dùi sắt, bị
thương nặng sắp chết, sắp phải từ giã cõi đời này.
Đối với Phạm Nhàn đã trải qua biến hóa thiên thu, cái chết không đáng sợ,
đáng sợ là lúc lìa đời người thân yêu nhất lại không nhận ra mình. Y tuyệt vọng
nhìn Ngũ Trúc một cái, máu tươi phun ra, kiệt sức quỵ xuống tuyết.
Ngũ Trúc chậm rãi rút dùi sắt về, không liếc mắt nhìn Phạm Nhàn đang quỳ
trước mặt, vung cánh tay lên, áo choàng mỏng manh xé toạc không khí, đánh
bay Vương Thập Tam Lang cuối cùng không nhịn được lao ra tấn công từ phía
sau.
Rồi vị người mù đeo vải đen này không chút cảm xúc bước đều đều qua bệ
đá phủ tuyết, mỗi bước dường như đã tính toán sẵn. Hắn đi đến trước tòa kiến
trúc duy nhất còn nguyên vẹn trong đền thờ rồi ngồi xuống.
Như một cái xác không hồn, hắn lại ngồi xuống trước cánh cổng kho báu
băng tuyết ngàn xưa, bắt đầu canh giữ, bắt đầu chờ đợi. Không biết chờ đợi lần
này là bao nhiêu ngàn năm, bao nhiêu vạn năm nữa.
Cuối cùng thân thể Phạm Nhàn cũng ngã xuống tuyết. Máu tươi thấm ra từ
trên người y. Hải Đường quỳ bên cạnh, vô vọng cầm máu cho y, cố nén bi
thương và kinh hoàng trong lòng nhưng không kiềm nổi dòng nước mắt nóng
hổi.
Ngũ Trúc không ra tay với Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, có lẽ vì
trong mắt Thần Miếu hai người bạn của Phạm Nhàn không ảnh hưởng tới lợi
ích chung của nhân loại. Hơn nữa họ cần hai người này loan tin về sự tồn tại của
Thần Miếu ra thế gian. Đó là logic đơn giản, không liên quan đến gì khác.
Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu. Hai vị cường giả
nhân gian nhìn người mù ngồi khoanh chân trước cửa, cảm thấy giá rét khắp
người. Đặc biệt là Hải Đường, cô không thể tin đại sư mù lại ra tay với Phạm
Nhàn, càng không hiểu tại sao đại sư lại ngồi trước cánh cửa ấy. Nhưng một
linh cảm khiến cô biết rằng có lẽ trong những năm tháng dài đằng đẵng phía
trước, vị thúc thúc thân thiết nhất của Phạm Nhàn, vị tông sư bí ẩn nhất nhân
gian vẫn luôn canh giữ Thần Miếu, vẫn ngồi không biết bao nhiêu năm tháng
trong núi tuyết.
Phạm Nhàn sắp chết, nhưng Hải Đường nhìn Ngũ Trúc ngồi bất động, cũng
cảm thấy giá lạnh và bàng hoàng khó tả.
Thần Miếu trở lại yên tĩnh, giọng ôn tồn nói vô cảm kia không còn vang lên.
Tuyết lại rơi từ trời cao, núi tuyết bốn phía lấp lánh như vật thể phi thực tế.
Ngũ Trúc ngồi bất động trước cổng chính, cô độc và lạnh lẽo vô cùng.
o O o
Tuyết rơi không ngớt, gió lạnh thổi qua, lòng người như tuyết như mưa, cô
đơn không điểm đầu, cô đơn không điểm cuối.
Phạm Nhàn nhìn qua khe hở cố ý xé trên vải lều, nhìn tuyết bay lả tả ngoài
trời, mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng như người mù kia trong núi tuyết
phương xa.
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cực nhọc mang Phạm Nhàn trên lưng
xuống núi, quay về nơi cắm trại. Tưởng rằng y không thể qua khỏi một ngày,
nhưng không ngờ Phạm Nhàn lại dựa vào sinh mệnh lực dai hơn gián mà mạnh
mẽ mà vẫn sống sót.
Từ khi tỉnh dậy, Phạm Nhàn đã im lặng. Hải Đường và Vương Thập Tam
Lang hiểu tâm trạng y rất phức tạp, nên không làm phiền, chỉ tóm tắt chuyện
xảy ra sau khi y ngất đi một lượt. Thật ra đến lúc này, Hải Đường và Thập Tam
Lang vẫn không hiểu tại sao Thần Miếu nhất định phải giết Phạm Nhàn nhưng
lại cho phép hai người họ sống.
Thân thể Phạm Nhàn rất yếu ớt, vốn nhờ hít thở nguyên khí dồi dào ở nơi
này mà dần hồi phục, giờ lại suy kiệt nghiêm trọng vì mất máu lần này. Nhưng
Phạm Nhàn không hề buồn bã thất vọng, chỉ lạnh lùng nhìn gió tuyết ngoài lều,
cứ nhìn như vậy suốt nhiều ngày liền, cẩn thận bồi dưỡng sức khỏe.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi rời Thần Miếu họ phải nam tiến hết sức
nhanh chóng, tránh bão tuyết mùa hè sắp đến cùng đêm tối vô tận kinh khủng
nhất. Nhưng vì thương tích của Phạm Nhàn, cùng thái độ kiên quyết của y, trại
vẫn đóng yên sau núi tuyết, không di chuyển về phương nam.
Nét lo lắng trên mặt Hải Đường và Vương Thập Tam Lang ngày một sâu
thêm. Mặc dù chuyến đi Thần Miếu không thu được gì, ít ra đối với họ là như
vậy, nhưng có thể sống sót bước vào và rời Thần Miếu đã là nhiệm vụ không
tưởng trên đời, họ không thể hy vọng nhiều hơn nữa.
Họ hiểu tại sao Phạm Nhàn không chịu rời núi, bởi trong ngôi đền kia có
người y không thể buông tay. Nhưng họ thật sự không rõ, đối mặt với Thần
Miếu bí ẩn, những phàm nhân như họ còn làm được gì.