Khánh Dư Niên

Chương 40

Trong thư phòng Ti Nam bá tước, cũng không có mùi vị của một đại âm mưu sắp được triển khai trong cung đình.

Phạm Kiến nở nụ cười, nghĩ thầm hài tử trước mặt tuy rằng thông minh, nhưng phương diện đấu tranh chính trị kinh nghiệm quả thực còn rất ít đi, xem ra phải chậm rãi chỉ dạy rồi:

- Bệ hạ cả đời trên lưng ngựa mới được như thế này, sao lại sợ những chuyện này, chỉ là hắn không muốn thấy con trai hắn phản bội, cho nên mới làm một chút chuyện với phía sau gọi là cảnh cáo mà thôi.

Phía sau? Hiện nay có thể xem là Hoàng Hậu, Thái Tử, Trưởng công chúa…có lẽ còn có tể tướng. Phạm Nhàn tiếp tục hỏi:

- Hoàng đế bệ hạ hẳn là có phương pháp tốt để giải quyết chuyện này, ngài trước đây đã nói qua, sản nghiệp trong nội khố luôn có Giám Sát viện giám thị, vì sao lại tuyển ta?

Phạm Kiến nhìn hắn, ánh mắt như nhìn tới một nơi xa xăm, như đang nhìn một người thân:

- Rất đơn giản. bởi vì là ta kiến nghị hắn tuyển chọn ngươi.

Phạm Nhàn nhăn mày, biết phụ thân sẽ không giải thích bất cứ điều gì nữa, cho nên hỏi ngược lại cái khác:

- Vì sao Trần Bình Bình lại phản đối?

- Bởi vì hắn kiến nghị bệ hạ không tuyển chọn ngươi.

Phạm Kiến nói rằng:

- Trần Bình Bình vẫn cho rằng ngươi không nên đi con đường như vậy.

Đường đường là viện trưởng Giám Sát viện cũng quan tâm chính mình! Phạm Nhàn bỗng nhiên nhớ tới cái tấm bia đá trước cửa Giám Sát viện, rốt cuộc không nhịn được nghi hoặc mãnh liệt trong lòng hỏi:

- Vì sao…cửa Giám Sát viện…

- Có tên của mẫu thân ngươi? Rất đơn giản, Khánh quốc ban đầu không có Giám Sát viện. Mẫu thân ngươi năm đó đã nói, có Giám Sát viện đi…

Phạm Kiến nở nụ cười, dường như trong lòng vô cùng khoái trá:

- Cho nên, Khánh quốc mới có Giám Sát viện.

Lúc này tim Phạm Nhàn đập còn nhanh hơn chuột túi nhảy, miệng há to cả nửa ngày cũng không hồi phục lại được tinh thần, nghĩ tới một câu nói rất quen thuộc trong kiếp trước?? Thượng đế nói, phải có ánh sáng, vậy sẽ có ánh sáng!



Phụ tử hai người tiếp tục nói chuyện. Phạm Nhàn hôm nay mới lần đầu được biết năm đó Diệp gia có thế lực kinh khủng tới mức nào, trong thời gian Khánh quốc đánh đông dẹp tây rơi vào thời kì khủng hoảng tài chính, chính là Diệp gia đã khéo tay chống đỡ được triều chính lung lay sắp đổ, mà Giám Sát Viện hiện nay làm cho đủ loại bá quan văn võ kinh sợ, bị hoàng đế bệ hạ dùng để “đoàn kết” lực lượng toàn Khánh quốc, không ngờ lại là do năm đó mẫu thân kiến nghị lập nên. Đồng thời lúc ban đầu toàn bộ chi phí kiến thiết cùng bố trí cơ cấu khổng lồ, tất cả đều do một tay mẫu thân khéo léo cung cấp cùng xử lý.

Thảo nào trước cửa Giám Sát viện viết cái tên Diệp Khinh Mi này, khó trách vì sao Giám Sát viện lại chăm chú nhìn mình từ nhỏ tới bây giờ?? Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào phụ thân, hồi lâu lắc đầu than thở:

- Phụ thân, ta nói câu này, ngài đừng nóng giận.

- Yên tâm đi, ta có khi nào phát giận được với ngươi chứ?

Phạm Kiến dường như đoán được hắn định nói gì, trên mặt có mang theo nụ cười quỷ dị.

Phạm Nhàn suy nghĩ tìm từ một chút, cuối cùng không biết phải nói như thế nào, cười khổ nói thẳng nói:

- Ta hiện giờ thực sự rất hoài nghi…mẫu thân năm đó làm sao mà lại chấm trúng ngài.

- Ha ha ha ha, không nên quên tên mẫu thân của ngươi…

Ti Nam bá tước Phạm Kiến dường như nhiều năm rồi không có cười hài lòng như thế, phất tay, bảo hắn rời khỏi thư phòng.

Phạm Nhàn đi trong hoa viên, nghĩ thầm có ý tứ gì đây? Bỗng nhiên hiểu ra, Diệp Khinh Mi, Diệp Khinh Mi…xem nhẹ tu mi (đàn ông) trong thiên hạ.

...

- Phụ thân không có trách cứ ca sao?

Phạm Nhược Nhược lo lắng nhìn ca ca, kỳ thực nàng cùng Phạm Nhàn cực kỳ giống nhau, có làn da trắng nõn cùng lông mi thật dài.

Phạm Nhàn cười khổ nói:

- Trách cứ, cũng không phải là một cách giáo dục đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, trong thời gian dài giao lưu tư tưởng với nhau. Người làm mẹ luôn cho rằng mình cùng hài tử đã tiến hành đối thoại tư tưởng, lại không biết rằng, đây là chuyện khó chịu vô cùng…chính bản thân mình khi còn trẻ lại bị ép buộc tiếp xúc với những thứ nhàm chán cũ kỹ đó.

Đây là suy nghĩ cảm tưởng của hắn khi vừa chứng kiến một màn, lúc đi qua phòng khách, thấy vẻ mặt không chịu được của Phạm Tư Triệt khi nghe Liễu thị giáo huấn, Liễu thị vừa thấy hắn định mở miệng thì đã đưa Phạm Tư Triệt trở về.

Phạm Nhược Nhược thở dài nói:

- Chuyện này cũng không có cách nào khác.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại chuyện náo loạn cả kinh đô lúc ban ngày, hiếu kỳ hỏi:

- Ca ca, ca đã từng nói quá, nếu như làm một việc mình không muốn làm, thì phía sau rất định phải có một lý do đúng đắn. Ngày hôm nay ca ca lên công đường kinh đô phủ, khẳng định có nguyên nhân nào đó.

Phạm Nhàn gật đầu.

Phạm Nhược Nhược không hỏi nguyên nhân rốt cuộc là gì, chỉ là hỏi:

- Vậy sau đó kết quả ra sao?

Phạm Nhàn cười cười nói rằng:

- Coi như tương đối thỏa mãn, chí ít cũng biết hàng ngũ của phụ thân ở triều đình là như thế nào, đã biết thì ra ảnh hưởng của Phạm gia trong triều đình so với tưởng tượng của ta còn lớn hơn nhiều. Về phần nguyên nhân muội có thể đoán được kia, ta sẽ không nói ra hiệu quả đâu, dù sao ta cũng không có khả năng biến thành một con muỗi, bay vào trong hoàng cung nghe mấy đại nhân vật đó nói chuyện.

Phạm Nhược Nhược quở trách nói:

- Nếu là vì việc này, cũng không cần làm việc nguy hiểm chứ.

Phạm Nhàn cười giải thích nói:

- Chính là muốn đánh cho tên thất phu họ Quách kia một trận, thuận tiện nhìn xem nước ở kinh đô này sâu rộng thế nào cũng tốt mà.

- Này! Ta nghe không hiểu à!

Phạm Tư Triệt ở bên cạnh nghe hồi lâu không nhịn được mà nói.

Phạm Nhược Nhược mỉm cười lấy thước ra, Phạm Tư Triệt reo lên:

- Nghe không hiểu cũng muốn đánh sao?

Phạm Nhược Nhược dáng cười cười nhưng áp lực vô cùng:

- Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là đại ca.

- Đệ biết sai rồi, đại ca!

Phạm Tư Triệt tuổi còn nhỏ, thế nhưng tư duy gian thương trong xương tủy hắn làm cho hắn tuyệt đối không chịu lép vế trước mặt.

Phạm Nhàn buồn cười nhìn hắn:

- Ta xem ngươi hôm nay sửa chữa bản kế hoạch, nghĩ ngươi thật sự có khiếu trời cho, thế nào mà ngay cả chuyện ta với tỷ tỷ ngươi nói còn nghe không hiểu?

Phạm Tư Triệt phẫn nộ reo lên:

- Cái gì mà hủ bại, khâu giáo dục, ai biết các người có nhiều từ cổ quái như vậy…bất quá câu cuối cùng kia thật ra ta có chút hiểu rõ.

Hắn oán hận nói:

- Uy…sai rồi, đại ca, tên vương bát đản họ Quách kia lần trước khi dễ ta trên tửu lâu, ca lên đánh, thế nào còn kéo dài tới tận đêm qua mới đánh…mặc kệ, lần sau có chuyện vui kích thích như thế nữa, ca nhất định phải mang theo đệ đi.

Phạm Nhàn cười khổ nhìn hắn, nghĩ thầm ngươi đừng muốn ta sắm vai tiểu bá vương đầu đường có được hay không?

Lúc hai huynh muội bọn nói chuyện, cũng không có tị hiềm Phạm Tư Triệt đang hai mắt đảo quanh đứng bên cạnh, đây là quyết định của Phạm Nhàn, cùng lúc muốn thử xem chính xác Liễu thị đang suy nghĩ cái gì, để tránh khỏi tương lai hai bên vì tin tức không thông mà dẫn tới động đao thương, giống như kiếp trước Trung Mĩ giao lưu quân sự, không phải bên nào diễn tập cũng có một quan sát viên đúng đó theo dõi sao? Phạm Tư Triệt tự nhiên là người quan sát đó. Về các phương diện khác là muốn cho đệ đệ tính tình không tốt này từ từ thích ứng… cái bầu không khí Phạm gia tam bảo này, Phạm Nhàn tin tưởng cứ như vậy sẽ thành một thói quen, sẽ làm cho vài người nào đó trước khi quyết định vấn đề gì, chính là phải tự hỏi về phương diện quang minh chính đại càng nhiều hơn nữa.

Chờ khi Phạm Tư Triệt đi ngủ, Phạm Nhàn quay đầu lại hỏi muội muội:

- Hẹn ước được rồi chứ?

Phạm Nhược Nhược gật đầu, thản nhiên cười nói:

- Vạn nhất bị người ta nhận ra thì làm sao bây giờ? Nếu như làm cho người của kinh đô biết, ca tự nhiên lại sốt ruột muốn đi nhìn xem cô dâu trước, chỉ sợ người ta cười chết cho…Hơn nữa nói không chừng sẽ làm cho nhiều người mất hứng.

- Mặc kệ đi. Ta phải xác minh chuyện này lại một chút.

Phạm Nhàn có chút nổi nóng mà phất tay.

Sáng sớm, xe ngựa của kinh đô thủ bị Diệp phủ đứng trước cửa Ti Nam bá tước phủ, trên xe ngựa, Diệp Linh Nhi hơi lo lắng chờ đợi. Một lát sau, Phạm Nhược Nhược dẫn một người thanh niên sắc mặt hơi vàng, lưng có chút còng, từ trong phủ đi ra, Diệp Linh Nhi hai mắt sáng lên, tiến lên chào đón.

Diệp Linh Nhi thi lễ nói rằng:

- Làm phiền Phạm tiểu thư rồi.

Rồi xoay người tiến tới tiếp đón thanh niên lưng còng kia, mỉm cười hỏi nói:

- Tiên sinh có phải là đệ tử của Phí tiên sinh không?

Người thanh niên cười cười, màu da vàng với khóe mắt có vài nếp nhăn, nhìn qua tinh thần không thể nào tốt được. Hắn chắp tay trả lời:

- Đúng vậy!

Diệp Linh Nhi nói rằng:

- Khổ cực tiên sinh rồi.

Đại phu trẻ tuổi cười cười lễ phép trả lời:

- Bệnh nhân quan trọng hơn, chúng ta mau đi thôi.

Diệp Linh Nhi cùng Phạm Nhược Nhược lên chiếc xe ngựa đầu tiên, đại phu trẻ tuổi ngồi ở trên chiếc xe phía sau, hắn ngồi lên trên mới phát hiện cỗ xe ngựa này cực kỳ rộng rãi, hình thức khác với những xe ngựa bình thường ở kinh đô. Bên trong xe cũng không có trang sức dư thừa, xem ra Diệp phủ xuất thân trên sa trường, thủy chung vẫn có chút gì đó. Đại phu trẻ tuổi này tự nhiên là Phạm Nhàn, hôm nay sáng sớm đã được Nhược Nhược hóa trang cho, hóa thành bộ da màu vàng, thoạt nhìn hiệu quả không tồi.

Kỳ thực trong lòng hắn tin tưởng chủ yếu là vì hắn tin ở kinh đô đã có danh khí nho nhỏ, nhưng người chân chính gặp qua mình lại rất ít, chí ít vị Diệp Linh Nhi cùng Lâm gia tiểu thư kia chưa từng gặp qua mình. Vừa nghĩ có thể nhìn thấy Lâm gia tiểu thư, tim Phạm Nhàn chợt tăng tốc, bất luận như thế nào, dù sao đối phương cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình, mà vị cô nương áo trắng mà mình vẫn nhớ cũng là xuất thân từ gia đình quý tộc, muốn một thê một thiếp trên cơ bản là không có cửa đâu, xem ra chính mình phải tuyển chọn một trong hai rồi.

Theo xe ngựa đi trước, Phạm Nhàn càng ngày càng khẩn trương. Bởi vì phương hướng xe ngựa đi tới, chính là biệt viện của hoàng gia, là của vị Lâm gia cô nương kia sao?? Vị hôn thê của mình ở đây sao, hôm nay hắn giả mạo đại phu, bản thân đã là một chuyện cực kỳ hoang đường rồi, thế nhưng vừa nghĩ tới đùi gà, vừa nghĩ tới Diệp gia, vừa nghĩ tới vị hôn thê, cả đời này cùng ngươi đầu ấp tay gối, không phải Phạm Nhàn không cẩn thận rồi lại lớn mật hoang đường, bất luận ra sao, trước tiên phải nhìn cái đã, khải ái hay không? Có xinh đẹp không? Dáng người có đẹp không? …
Bình Luận (0)
Comment