Khánh Dư Niên

Chương 454

Tây Hồ không lớn, đê hồ chỉ dài mấy dặm, nhưng từ lầu trên của lâu nhìn sang, nước hồ vẫn có xu thế mênh mông cuồn cuộn.

Lúc này Phạm Nhàn đang đứng ở tầng lâu cao nhất, híp mắt, cách màn trúc che giấu, nhìn mặt hồ.

Chỉ  thấy chỗ mặt hồ dựa vào hữu đê, hai bóng dáng nhanh chóng lướt qua,  thỉnh thoảng ở trên hồ nước khẽ điểm, chấn lên chút bọt nước, vừa giẫm  vào trên thuyền cạnh đê vượt qua, tốc độ hết sức kinh người, giống như  hai đạo thiểm điện đang đuổi bắt.

Thỉnh thoảng ở trên mặt hồ  trước sau va chạm, kiếm khí ngang dọc, hai người như đại bằng bay liệng  trên không, tư thế ưu mỹ mà mang theo mùi vị tuyệt sát làm người ta  không rét mà run.

Huyết quang hiện lên, hai người vừa lần nữa tách ra, như thanh linh chi điểu vòng vòng mấy vòng.

Nhìn như tuyệt đẹp, lại hết sức kinh tâm.

...

...

Phạm  Nhàn đứng chỗ cao, nhìn được xa, nhưng cũng bất quá chốc lát công phu,  hai cao thủ này biến mất trong rừng liễu vào đông bên kia hồ, nhìn lại  hướng, tựa hồ là một tòa viện xa hoa đắt tiền.

Hắn nhíu nhíu mày,  Vân Chi Lan trọng thương, còn có thể chống đỡ lâu như vậy, Đông Di  thành nhất đại kiếm thuật đại gia, quả nhiên không phải là hư danh nói  chơi.

Trên mặt hồ thỉnh thoảng hiện lên đấu pháp, Ảnh Tử tựa hồ  cũng không sử dụng thủ pháp chính mình quen nhất, ngược lại dùng là là  Đông Di thành Tứ Cố Kiếm quyết, cho nên kiếm thế của hai vị cao thủ vô  cùng tương tự. Trong lúc điện quang hỏa thạch, tuy chỉ ở trên mặt hồ  triển hiện mấy hình ảnh, lại như cũ sặc sỡ loá mắt, kiếm ý nghiêm nghị.

Theo  đạo lý nói, Ảnh Tử lúc này như giòi bám trong xương mà truy đuổi, tựa  như Vân Chi Lan đã bị thương chỉ có một con đường chết, nhưng tại sao  hắn muốn xông thẳng về bờ hồ bên kia? Chẳng lẽ nơi đó có Đông Di thành  trợ thủ ư? Phạm Nhàn càng cảm thấy Tây Hồ đối diện vài toà kiến trúc hoa  lệ thanh quý, có thứ gì cổ quái.

Xoát một tiếng giật xuống màn  trúc chắn gió, Phạm Nhàn từ bên lan can rời đi. Nhìn thoáng qua Tam  hoàng tử đang nhìn mình chằm chằm, bình tĩnh nói: "Nhìn cái gì? Tiếp tục  ăn cơm đi."

Nói xong câu đó, hắn liền ngồi xuống bên cạnh bàn,  lấy đũa bắt đầu ở trên bàn đồ ăn thừa tìm kiếm tôm bóc vỏ không còn  nhiều lắm.

Trong phòng kế tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.  Tam hoàng tử cũng đang suy đoán, phía ngoài đến tột cùng đã xảy ra  chuyện gì, là ai đang giết ai? Đám người bên trên thanh bình cũng vọt  tới bên hồ, kinh hô vang vọng, hiển nhiên là xảy ra đại sự.

Sử Xiển Lập rốt cục không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân? Xảy ra chuyện gì?"

Phạm  Nhàn không có suy tư, trực tiếp hồi đáp: "Không biết là ai, đâm người  đánh cá bên hồ một dao, lúc này đuổi tới bên kia hồ rồi."

Trong  phòng một mảnh an tĩnh, sự kiện người đánh cá bị tập kích dạng nào, có  thể để dưới lầu giang hồ hào kiệt kiến thức rộng rãi khiếp sợ thành bộ  dáng như thế? Tất cả mọi người không tin lời của hắn, nhưng không có  biện pháp gì phản bác.

————————————————————

Tây Hồ bên bờ,  trên thanh bình, Hải Đường đứng ở bên người tên quan viên kia, nhìn hai  gã tuyệt thế cường giả phương xa trên hồ đã biến mất mất tích, sắc mặt  bình tĩnh không biết suy nghĩ cái gì.

Mà đám nhân vật võ lâm  Giang Nam, lúc này đã sớm chạy tới bên hồ hướng về phía mặt hồ vẫn còn  gợn sóng kinh ngạc cảm khái, hít một hơi lãnh khí.

Mọi người mặc  dù không thấy cảnh đầu tiên, nhưng cảnh tượng thuyền nhỏ vỡ tan, hai gã  cao thủ như chim khổng lồ bay liệng trên mặt hồ, vẫn nhìn thanh thanh rõ  ràng. Chẳng qua là kinh hồng thoáng nhìn, mọi người đã biết hai người  đối chiến thực lực bí hiểm, tuyệt không phải thường nhân bình thường,  chỉ sợ đều đã vào Cửu phẩm huyền diệu chi cảnh!

Mọi người sau một  hồi khiếp sợ, bắt đầu suy đoán thân phận hai người kia. Nghị luận hồi  lâu, cũng không có ra kết quả, dù có chút ít nhân sĩ cao minh nhìn ra là  kiếm thế trên mặt hồ rất có phong thái của Tứ Cố Kiếm, nhưng cũng sẽ  không chỉ ra, đám lão đầu tử nội tâm kiêu ngạo nghĩ thầm, các ngươi Đông  Di thành không phải luôn thích nói khoác chính mình cao thủ rất nhiều  sao? Để cho chính các ngươi đấu đi.

Chẳng qua bên hồ mấy vị nữ đệ  tử từ Đông Di thành tới, sắc mặt có chút ngưng trọng, các nàng không  nghĩ tới ở Hàng Châu phồn hoa của Khánh quốc, lại có người dám can  đảm... Hơn nữa có thể... Thương tổn được sư phụ của mình! Do Lữ Tư Tư  đầu lĩnh, các nữ kiếm sĩ hướng người chủ trì vội vã hành lễ, liền trầm  mặc rời đi thạch bình, lo lắng dọc theo đê hồ hướng phía bên kia chạy  đi.

Giang Nam võ lâm mọi người ngoài lòng tràn đầy kinh hãi, cũng  có chút thỏa mãn, hôm nay võ lâm đại hội phạp thiện khả trần đến cuối  cùng, lại có thể thấy Bắc Tề Thánh Nữ Hải Đường ra mặt, hơn nữa bên hồ  vừa đột ngột xuất hiện hai gã tuyệt thế kiếm khách chém giết, tiền vé  coi như là đáng giá.

Khánh quốc giang hồ nhân sĩ dùng chuyện ám  sát làm khế cơ, xảo diệu đem chuyện Hải Đường lên đài quên lãng, ai cũng  biết, thời khắc này, không có người nào là đối thủ của vị cô nương kia,  nếu như không muốn Khánh nhân mất thể diện, vậy còn không vội vàng nhân  cơ hội qua loa cho xong chuyện.

Kết quả là, giang hồ hào kiệt  lựa chọn tòa lâu gần đó để dùng cơm, chuẩn bị lấy rượu làm dẫn, nghị  luận một phen lúc trước chứng kiến một màn khiếp sợ, các bang các phái  đầu mục, cũng tốt ở quan phủ "công chính" công chứng, thương thảo một  chút trên đường lợi ích phân phối.

Mà tên quan viên Giang Nam đạo  kia, cùng mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng rất tự nhiên cùng Hải  Đường làm lễ ra mắt, không bao giờ... đề cập chuyện lúc trước trong sân,  rất có lễ số mời Hải Đường cô nương vào lâu nghỉ ngơi.

Sắp sửa  đi lên lầu, một công tử quý tộc tướng mạo thanh chính, hai mắt ôn văn  hữu thần liền ra đón, đối với Hải Đường vái chào làm lễ, ôn hòa nói:  "Hải Đường cô nương đường xa mà đến, có thể có cơ hội thân cận một phen,  thực là vinh hạnh của tại hạ."

"Vị công tử này là?" Hải Đường  cho tới bây giờ cũng không phải là một tiên tử lãnh nhược băng sương,  rất tùy ý lễ phép hỏi, tâm tư của nàng thật ra còn đặt ở trên người hai  cao thủ lúc trước.

"Tại hạ họ Minh, chính là ông chủ của lâu này."

Đi  tối hậu phương đoàn người, là Giang Nam Thủy trại Hạ Tê Phi, hắn giơ  hai mắt nhìn vị công tử họ Minh kia một cái, sắc mặt bình tĩnh không  thay đổi, trong lòng cười lạnh một tiếng, rất nhiều năm không thấy đại  chất tử hiện tại càng lớn càng có tiền đồ, lại còn hiểu cách vuốt  đuôi người Bắc Tề.

Lâu này cũng là sản nghiệp của Minh gia, luôn  luôn có người chưởng quỹ ở xử lý, chỉ là hôm nay bên cạnh lâu có đại sự,  cho nên hôm nay con trai của người đứng đầu Minh gia Minh Thanh Đạt,  Minh Lan Thạch mới đích thân tới đây.

Thân là nhà cự phú ở Giang  Nam, dĩ nhiên hiểu được không chỉ muốn tạo quan hệ tốt với quan phủ. Cho  dù là nhân vật trọng yếu của dị quốc, cũng muốn cố ý nịnh bợ mới được.  Cho nên hắn mới vội ra ngoài lâu, tiếp Hải Đường. Đồng thời cũng chưa  quên hướng vị Giang Nam đạo quan viên bên cạnh Hải Đường vấn an, hẳn là  vai diễn khéo léo, cũng không giống bại gia tử.

Trong lầu ánh mắt  các thực khách cũng tụ tại cửa, cũng muốn nhìn một chút Hải Đường cô  nương trong truyền thuyết, đến tột cùng bộ dáng thế nào. Thứ nhất bản  thân Hải Đường chính là danh nhân, thứ hai mọi người trong Khánh quốc  nghe nói câu chuyện đồn đại kia, biết vị cô nương này cùng tiểu Phạm đại  nhân nhà mình có liên quan không minh bạch gì đó, người trong Khánh  quốc đem Phạm Nhàn coi là kiêu ngạo, nhìn hắn thành nhân vật đại diện  cho triều đình, lúc này nhìn Hải Đường, không khỏi có vài phần ý tứ như  nhìn cô dâu sắp cưới vào cửa.

Đợi mọi người thật sự thấy rõ,  không khỏi có chút thất vọng —— cô nương này dáng vẻ... cũng không xinh  đẹp a, tựa như có chút không xứng với tiểu Phạm đại nhân.

——————————————————————

Nghe  ngoài lâu thanh âm bé dần, trong lầu dần dần huyên náo ồn ào, Phạm Nhàn  biết đám thảo mãng hào kiệt sẽ vào lâu rồi, ánh mắt ý bảo một gã hổ vệ  đứng ở cạnh phòng, tránh cho trong đám nhân vật giang hồ có kẻ không có  mắt, muốn học đám ác bác trong tiểu thuyết, tới cường đoạt vị trí, tạo  thành xung đột —— Phạm Nhàn cũng không có thời gian đùa giỡn những  chuyện này.

Cao Đạt nhìn hắn một cái, sau khi nhận được gật đầu  của Phạm Nhàn, phất tay một cái để cho tên hổ vệ kia trở lại, chính mình  ra cửa, đồng thời thay ca cho hai gã hộ vệ còn chưa ăn cơm.

Lúc  này tất cả mọi người đã ăn uống không sai biệt lắm, mọi người bao gồm  Tam hoàng tử ở bên trong, cũng dùng ánh mắt nghi ngờ cùng xin chỉ thị  quan sát Phạm Nhàn, Tư Tư cũng không ngoại lệ, trong ánh mắt tràn đầy tò  mò.

"Nhìn cái gì vậy?" Phạm Nhàn cau mày nói: "Chuyện trên hồ, thật không có quan hệ gì với ta."

Sử  Xiển Lập trong lòng cười thầm, nghĩ thầm môn sư có đôi khi thông minh,  làm sao có đôi khi phản ứng lại cực kỳ ngờ nghệch. Mọi người ngượng  ngùng hỏi nghi vấn trong lòng, vẫn là Tam hoàng tử không để ý Phạm Nhàn  nổi giận, cười hì hì mở miệng nói: "Không phải là chuyện này."

"Vậy là chuyện gì?"

Phía  ngoài thanh âm càng lúc càng lớn, nhìn dáng dấp người giang hồ không  ngồi được ở lầu dưới nữa rồi, đều ở hướng trên lầu mà đi, Tam hoàng tử  hướng ngoài cửa bĩu môi, nói: "Vị Hải Đường cô nương kia đã tới, lão sư  không mời người ta vào nhà ngồi một chút ư?"

Bên trong nhà tất cả  mọi người đem ánh mắt chờ đợi ném đến trên mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhàn đem  mặt trầm xuống, trách mắng: "Mọi người cái đầu dùng để làm gì thế? Mang  bọn ngươi tới Hàng Châu xem náo nhiệt đã coi như không tệ, còn mong ta  tự mình diễn trò cho các ngươi nhìn ư?"

Sử Xiển Lập tễ mi lộng  nhãn nói: "Lão sư, Hải Đường cô nương cũng không phải người ngoài, cùng  nhau ăn một bữa cơm, chẳng qua là chuyện bình thường."

Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Lúc này tất cả mọi người đang nhìn, nếu mời nàng vào đây chẳng phải ai cũng biết chúng ta là ai ư."

Tam  hoàng tử dùng thanh âm non nớt phản bác: "Ta không rõ, tại sao cần phải  cải trang, chúng ta tỏ rõ thân phận du sơn ngoạn thủy chẳng lẽ không  được ư? Đám người Giang Nam này cũng không dám làm gì chúng ta."

Phạm  Nhàn nhức đầu cau mày, nói: "Ta cũng không sợ cái gì, chẳng qua là hiếm  khi mới có một lần rời kinh du ngoạn, ngươi muốn tiền tiền hậu hậu có  mười mấy quan viên râu đều bạc trắng ư? Điện hạ ngài cũng không thích  cảnh đấy chứ?"

Tam hoàng tử sửng sốt, thế mới biết, thì ra Phạm  đề ty cải trang vi hành, không phải có ý định lén điều tra chứng cứ phạm  tội gì, chỉ do hứng thú đi chơi phát tác mà thôi, vừa nghĩ tới chính  mình đã đánh giá cao đạo đức nghề nghiệp của đối phương, Tam hoàng tử  không khỏi có chút đỏ mặt, oán thầm người khác quả nhiên có chút phạm  hiềm, cười nhạo: "Mặc dù để cho bọn họ biết thì như thế nào? Chúng ta  chính mình không đi nha môn, nói vậy ai cũng không dám đi theo chúng ta,  không dưng tự chuốc khổ vào người làm gì?"

Phạm Nhàn lười để ý  đến hắn, nghĩ thầm người trong quan trường vuốt mông ngựa rất đáng sợ,  không phải con nít chưa mọc lông như ngươi có thể hiểu đâu.

Huynh  đệ hai người đang trong bụng đang miệt thị đối phương, liền nghe ở  ngoài sương phòng thanh âm lớn lên, tựa như có người muốn lấy gian phòng  Phạm Nhàn bọn họ đang ngồi.

Phạm Nhàn cau mày, kinh ngạc vô cùng nói: "Thế giới khác rồi, vậy mà thật đúng là gặp phải loại tục sự này ư?"

————————————————————

Cao  Đạt mặt đen sì, canh giữ ở ngoài phòng, nhìn trước người chút ít giang  hồ nhân sĩ khuôn mặt tức giận, nghe đối phương trong miệng mắng những  lời không sạch sẽ, tay cầm chuôi trường đao, nhưng thủy chung không rút  ra.

Bởi vì Hải Đường đang có chút hăng hái nhìn hắn.

Dĩ  nhiên, trước mặt của hắn đã nằm ba cái "giang hồ hảo hán ", các hảo hán  đang ôm đầu ôm bụng rên, kêu thảm không ngừng, ở nơi đó giả bộ ủy khuất.

Quả  nhiên không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, đám người giang hồ ngưu khí  rừng rực sau khi lên lầu, liếc một cái đã nhìn trúng gian phòng Phạm  Nhàn bọn họ đang ngồi. Phòng này vốn chính là một trong hai vị trí tốt  nhất trên lầu, một phong khác bị Minh thiếu đông gia lưu lại, chuẩn bị  tập trung chủ trì võ lâm đại hội, người giang hồ không dám cùng quan phủ  cũng Hải Đường cô nương tranh giành địa bàn, nhưng nhìn gian phòng còn  lại bắt đầu chảy nước miếng, la hét muốn người ở bên trong vội vàng đổi  nơi khác.

Minh thiếu đông gia lúc đó còn không lên lầu, chưởng  quỹ cùng bọn tiểu nhị nào dám đắc tội đám người giang hồ, chỉ đành phải ở  một bên khuyên nhủ.

Cao Đạt là người thân phận thế nào? Là người  hầu cận Bệ Hạ, một trong các thủ lĩnh hổ vệ, nếu những năm này để trên  giang hồ chỉ sợ sớm đã khai sơn lập phái. Đối với yêu cầu không hề có  đạo lý này, đề ty đại nhân cười nhạt cầu đoạn, căn bản sẽ không dây dưa  cái gì. Chỉ chờ mấy tên người giang hồ này tiến lên vừa động, trường đao  không rời vỏ của hắn, lập tức gõ tới.

Sau đó trên mặt đất sẽ nhiều thêm mấy người kêu thảm liên tục.

...

...

Trên  lầu đều là nhân sĩ hôm nay tham gia võ lâm đại hội, ở trên giang hồ  cũng là hoành hành đã quen, hôm nay đột nhiên thấy một người so với mình  còn bá đạo hơn, cùng cừu địch, đồng loạt xông tới, ánh mắt nhìn Cao Đạt  rất bất thiện.

Chuyện này cũng phải trách Phạm Nhàn, đi qua hơn  nửa năm "sớm chiều chung đụng", Cao Đạt ngoài một thân giết công phu ra,  lại càng lây dính quá nhiều âm tàn khí của Phạm đề ty. Thân ở dân gian,  Cao Đạt cũng không muốn động thủ nặng, cho nên dùng là Phạm Nhàn thủ  đoạn nhỏ, giải quyết chiến đấu cũng rất nhanh, nhưng loại mùi vị âm tàn  này, lại là để cho đám người bốn phía bàng quan cảm giác được hết sức  không thoải mái.

Tên kiếm khách Long Hổ Sơn kia cau mày nói: "Vị  tiên sinh này, tuy nói là mấy vị bằng hữu này ngôn ngữ vô lễ trước, đưa  ra yêu cầu quả thật cũng có chút quá đáng. Bất quá ngài đột nhiên hạ thủ  độc như vậy, không khỏi cũng hơi quá chút ít sao."

Cao Đạt trầm  mặc, căn bản mặc kệ hắn. Long Hổ Sơn kiếm khách nhìn xuất thủ, liền biết  thực lực của đối phương chỉ sợ còn cao hơn sư phó đang bế quan trên núi  của mình, cho nên kính xưng là tiên sinh, mà không có coi hắn thành hộ  vệ bình thường. Lúc này nhìn Cao Đạt vẫn mặt lạnh như tiền, kiếm khách  mặc dù có chút cảnh giác thân phận của người trong phòng, lại như cũ tức  giận dâng lên.

...

...

Mà vừa lúc này, Hải Đường  cô nương đang dưới vòng vây của mọi người lên tầng cao nhất, nhìn Cao  Đạt cùng mọi người giằng co, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, tự  nhiên đi tới trước mọi người.

Lúc này tất cả mọi người trong lầu  đang cảnh giác suy đoán thân phận của Cao Đạt, nhưng không có một người  nào từng ở trên giang hồ gặp qua một vị cao thủ dùng đao như vậy, không  khỏi có chút nghi ngờ, mà Hải Đường, cũng đang ở Bắc Tề thượng kinh  thành gặp qua Cao Đạt nhiều lần, đã sớm nhận ra đối phương.

Minh  thiếu đông thấy chung quanh loạn thành nhất đoàn, vội vàng đi lên hòa  giải, vừa vội vàng chỉ huy người dọn ra sương phòng khác, an bài bọn  tiểu nhị đỡ các "hảo hán đang đo ván" đi nghỉ ngơi.

Minh gia ở  Giang Nam tài hùng thế lớn, nhất phương hảo hán cũng muốn bán cho Minh  thiếu đông một cái mặt mũi, hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra Cao Đạt tu vi  thật là kinh người, người trong phòng chỉ sợ không phải là mình có thể  trêu chọc được, đám người dần dần tản mát, chẳng qua là trong miệng vẫn  không ngừng lẩm bẩm.

Đem hết thảy an bài thỏa đáng, Minh thiếu  đông khôn ngoan áy náy cùng Cao Đạt nói hai câu, vừa vô cùng ôn hòa lễ  phép mời Hải Đường cùng vị quan viên kia còn có những người khác, tiến  vào trong một phòng trang nhã đã sớm chuẩn bị khác.

Ngoài mọi  người dự liệu, Hải Đường cô nương một tay nhấc lẵng hoa, hai mắt tự tiếu  phi tiếu nhìn Cao Đạt, cũng không xoay người, nhẹ nói: "Cảm ơn hảo ý  của Minh công tử, bất quá Hải Đường hôm nay gặp cố nhân, không thể thiếu  muốn đi quấy nhiễu hắn đôi chút."

Mọi người cả kinh, ánh mắt  nhìn Cao Đạt lại cũng có chút vi diệu rồi, nghĩ thầm tên hộ vệ này thân  thủ đáng sợ như thế, người ở bên trong thân phận nhất định khó lường,  hơn nữa còn là cố nhân của Hải Đường cô nương ư?

...

...

Đều  là người thông minh, Giang Nam đạo quan viên ho hai tiếng, cùng Hải  Đường nói mấy câu, vội vàng lôi kéo mọi người rời đi. Nói giỡn, vạn nhất  bên trong thật là vị tiểu gia kia, người hiện tại đang ở Giang Nam chơi  trò chơi thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chính mình cũng không phải là  quan viên đủ cấp bậc vuốt mông ngựa như Tri phủ, nếu chẳng may phật ý,  sau này ở trong quan trường còn có thể đi tốt được ư?

Mọi người  lấy lòng nở nụ cười về phía Cao Đạt, vội vàng như gió rời đi, chỉ có vị  Minh thiếu đông kia mặt lộ ngạc nhiên, cười khổ lắc đầu.

...

...

Cửa gian sương phòng bị chi nha một tiếng đẩy ra, Hải Đường cầm lẵng hoa đi vào, ánh sáng bừng lên.

Phạm Nhàn bưng chén rượu, nhìn cô nương không mời mà vào kia, một hồi lâu sau rặn ra hai chữ: "Tới rồi?"

Hải  Đường gật đầu, hướng về phía mọi người bốn phía trong phòng giương  miệng rộng tò mò mỉm cười thăm hỏi, rất tự nhiên đi tới bên cạnh hắn  ngồi xuống, trả lời: "Tới."

Phạm Nhàn đem chén rượu để xuống, vô  cùng đau khổ nói: "Chuyên môn để cho Cao Đạt đi ra ngoài, chính là sợ  ngươi đi vào, tiết lộ hành tung của bổn quan... Chẳng lẽ ngươi không  nhìn thấy hắn nháy mắt với ngươi ư?"

Cao Đạt đứng ở cửa, rất vô tội nhìn ngoài lâu non sông tươi đẹp.

Hải  Đường gỡ xuống khăn vải bông trên đầu, tức giận nói: "Đường đường Bát  phẩm cao thủ đem ra giữ cửa, kẻ ngu mới có thể không đoán được bên trong  ngồi chính là ai."

Phạm Nhàn l/ỗ mãng cười một tiếng, nói: "Giang  Nam đầm rồng hang hổ, lại không có ai biết Cao Đạt, thuyền của ta còn  đang đi trên sông, ai sẽ đoán được ta đã đến Hàng Châu chứ?"

Hải  Đường nhìn hắn, một hồi lâu sau bất đắc dĩ nói: "Tự tin ngu xuẩn như  vậy, thật không biết ngươi từ đâu tới? Chẳng lẽ đây chính là tinh thần  thắng lợi pháp ngươi dĩ vãng đã nói ư?"

Phạm Nhàn phản bác: "Nhưng chỉ cần ngươi không vào gian phòng này. Bọn họ cũng chỉ có đoán, nơi nào có thể chứng minh ta là ai?"

Hải  Đường phiền não nói: "Ta không thích bộ dáng lén lén lút lút của loại  người như ngươi, rõ ràng có thể quang minh chánh đại làm việc, không nên  chuyển mấy vòng, bôi chút ít màu sắc đen sì sì, tựa như không như thế  không đủ để chứng minh ngươi là nhà âm mưu vậy."

Phạm Nhàn giận  dữ nói: "Ta vốn chính là nhà âm mưu, ngươi có thể so với ta tốt chỗ nào  chứ? Lúc trước dưới lầu người Bắc Tề kia chính là ngươi trước đó an bài  chứ gì, nghĩ tìm một cơ hội đánh bại quần hùng Giang Nam, ngươi thoải  mái đánh một trận lập uy, sặc sỡ loá mắt hay sao? May nhờ hôm nay không  có làm cho ngươi như nguyện, nếu không thể diện Khánh quốc ta đã bị  ngươi một người gọt sạch."

Hải Đường cười nhạo: "Ngươi nếu thấy trong lòng không thoải mái, mới vừa rồi nên nhảy xuống cùng ta đánh một hồi."

"Ta  mới không thừa hơi làm vậy! Cao Đạt canh giữ ở cửa, đó là bởi vì vị  Minh thiếu đông kia không phải người ngu, hắn nhất định sẽ tìm người đến  dò xét trong phòng ngồi chính là ai... Ta dám cầm đầu đánh cuộc, giang  hồ hán tử cố tình làm vậy cũng là hắn Minh thiếu đông an bài, ta để cho  Cao Đạt đi ra ngoài, là muốn cho hắn kinh sợ một chút nếu nói người  trong giang hồ, để cho Minh gia bớt mấy thứ dò xét bỉ ổi này đi. Ngươi  thì giỏi rồi, vừa ra mặt liền quấy đảo mọi sắp xếp, khiến cho ta muốn  mượn cơ hội phát biểu cũng không được."

Phạm Nhàn căm tức nói: "Nơi này là Khánh quốc, ngươi dù sao cũng phải nghe ta một chút."

Hải Đường hai mắt nhìn đỉnh lâu, nói: "Ta lúc nào nghe ngươi an bài rồi?"

Từ  lúc Hải Đường vừa vào nhà, hai người liền bắt đầu tranh phong tương đối  rùm beng, hẳn là một bước cũng không nhường, rõ ràng là Phạm Nhàn làm  việc bừa bãi, hắn lại hót như khướu, rõ ràng là Hải Đường cố ý vạch trần  gốc gác của hắn, lại cứ nói là không ưa phong cách hành sự của hắn, hai  người nói chuyện tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng thanh âm vẫn áp cực  thấp, giống như pháo dây nổ liên tiếp vậy.

Bên trong phòng sắc  mặt của mọi người cũng trở nên cổ quái, lại gắt gao ngậm miệng, không  dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhìn trước mắt một màn đặc sắc, nghĩ  thầm giang hồ lời đồn đãi quả nhiên không giả, lấy Phạm đề ty thủy tinh  tâm can, linh nha sắc bén, quyền thế thực lực, người dám cùng hắn nói  như vậy thật đúng là không có mấy, có thể từ khí thế đem Phạm đề ty chèn  ép gắt gao, thật đúng là chỉ có một vị cô nương đến từ phương bắc này,  nói giữa hai người kia không có vấn đề, cho dù người mù đem ra đánh chết  cũng không tin.

Tam hoàng tử cách hai người đang cãi vã gần  nhất, khuôn mặt nhỏ bé nhất thời nhìn Phạm Nhàn, nhất thời chuyển hướng  Hải Đường, tựa như ngồi ở hàng đầu xem người ta đánh cầu vậy, vẻ mặt hết  sức đặc sắc, nghĩ thầm cảnh tượng như thế hết sức hiếm thấy, nhất định  phải vững vàng nhớ kỹ, về kinh sẽ cùng Thần tỷ tỷ cùng phụ hoàng nói đi.

Đúng  là vẫn còn Sử Xiển Lập có chút đau lòng môn sư, cẩn thận chen lời: "Đại  nhân, Hải Đường cô nương, bây giờ còn là thử nghĩ xem đi như thế nào  sao... Ở lại đây chỉ sợ Hàng Châu tri châu, Hàng Châu tướng quân, Giang  Nam chức tạo, đám đại nhân vật này cũng muốn chạy tới nghênh đón, học  sinh đã nhìn thấy có vài người ra khỏi lâu rồi."

Phạm Nhàn vỗ đùi, oán hận nhìn chằm chằm Hải Đường: "Đi nhanh lên, nếu không sẽ đầy phiền phức."

Hải Đường nhưng ngồi yên như núi, nói thẳng: "Ta đói bụng."

Tam hoàng tử ở bên hứng thú nói: "Vậy mau gọi tiểu nhị đưa lên ít đồ ăn nữa đi."

Phạm Nhàn trừng mắt liếc hắn một cái.

Hải Đường ha ha cười nói: "Tạ ơn Tam Điện hạ."

...

...

Quá  ngọ không lâu, trong trang viên bờ bên kia Tây Hồ vô cùng náo nhiệt, dĩ  nhiên náo nhiệt chỉ giới hạn hạn ở bên trong viện, phía ngoài nhìn vẫn  vắng lạnh như dĩ vãng. Tòa trang viên này trang tu hoa mỹ mà không phiền  phức, dựa vào gặp hồ, thật sự là chỗ ở tuyệt diệu, riêng một cái viên  như vậy, chỉ sợ giá trị mười mấy vạn lượng bạc.

Trang viên chủ  nhân họ Bành, vẫn không có ai biết thân phận của hắn, năm trước cũng chỉ  là sau mùa hè mới có chút ít người đi tới tiêu khiển tránh nóng.

Hôm  nay tới trang viên này, chính là đoàn người Phạm Nhàn. Chỗ trang viên  này chính là tiền nhiệm Tể tướng Lâm Nhược Phủ, dùng danh nghĩa một gã  họ hàng xa của môn sinh chính mình là Bành đại nhân để mua. Phạm Nhàn hạ  Giang Nam, tới Hàng Châu, dĩ nhiên sẽ ở trong sản nghiệp của cha vợ.

Trong  viên quản gia đã sớm nhận được tin tức, đã an bài thỏa đáng hết thảy.  Phạm Nhàn lúc này cong hai chân ngồi trên ghế thái sư, phẩm trà Long  Tĩnh, hưởng thụ cuộc sống đại phú hào Hàng Châu, tà khiết suy nghĩ nhìn  Hải Đường đang cùng Tam hoàng tử nhẹ giọng nói gì đó, không khỏi có chút  căm tức.

Đoàn người này dĩ nhiên không ở trong lầu tiếp tục ăn  uống nữa, Hải Đường cũng không có một lần nữa gọi các món ăn nổi tiếng,  Phạm Nhàn vì tránh né Hàng Châu quan viên đang ở trên đường chạy tới,  lôi kéo bọn thuộc hạ chạy trối chết.

Đoàn xe giả vờ vào thành,  dọc theo đường đi đem Giám Sát Viện Tứ Xử tuần sát ty tất cả nhân viên  cũng vận dụng. Thậm chí còn vận dụng Lục Xử sát thủ chuẩn bị hai gian  hàng, đoàn người này mới xem như một lần nữa biến mất ở biển người trong  thành, vừa lặng yên không một tiếng động vòng trở lại, tiến vào trang  viên bênh cạnh hồ.

Phạm Nhàn rất thương cho thuộc hạ trong viện.

Hải Đường nhìn hắn một cái, buồn bực nói: "Ngươi đây rốt cuộc là ở trốn ai chứ?"

Phạm Nhàn thở dài rồi nói ra: "Ta đang trốn phiền toái."

Thật  ra chuyện hôm nay thật là Phạm Nhàn chính mình ngu xuẩn, nếu quả thật  không muốn tiết lộ hành tung, liền nhất định không thể đi Lâu Ngoại Lâu.  Nếu như đi Lâu Ngoại Lâu, thời điểm bị người đoạt phòng thì phải nén  giận làm tôn tử, vấn đề là Phạm Nhàn tính tình vừa thật náo nhiệt, vừa  không muốn làm tôn tử, ở trên giang hồ đi lại, nơi nào có thể đem thân  phận chân thật của mình vẫn che giấu.

Qua một hồi, Tam hoàng tử  đi trong viên đùa giỡn với tiểu nha hoàn mới mua. Trang viên ma ma bưng  món ăn lên, Hải Đường ăn ngon lành. Nhìn bộ dáng kia, đoạn đường xuôi  nam này quả thật đói có chút đáng sợ.

Phạm Nhàn nhìn nàng một cái, cau mày nói: "Thục nữ một chút."

Hải  Đường buột miệng cười, nghĩ thầm nửa năm không thấy người này, làm sao  vừa thấy mặt hai người đã rùm beng, cảm giác kia thật là vui.

Đợi  nàng ăn xong điểm tâm, Phạm Nhàn dùng ánh mắt ý bảo nàng đi theo chính  mình đi tới hậu viên. Chỗ trang viên này mặc dù hắn chưa từng tới, nhưng  kiến trúc thiết kế luôn có chỗ tương tự, rất đơn giản liền tìm được thư  phòng an tĩnh.

Trong thư phòng, hai người chia ra ngồi xuống,  Phạm Nhàn nhìn cô nương nghiêm nghị nói: "Ngươi... Hôm nay đã biết cái  tin đồn kia chứ."

Hải Đường gật đầu, đột nhiên nhướng mày, nói: "Không nói cái này, hôm nay hai người trên Tây Hồ kia là ai, ngươi nhận ra sao?"

"Người  đánh cá kia ta đã thấy." Phạm Nhàn tựa hồ như nhớ lại, "Hẳn là Vân Chi  Lan, năm ngoái... A, không, hẳn là năm trước, trong cung gặp qua một  lần, hắn khi đó là thủ lĩnh Đông Di sử đoàn."

Hải Đường cau mày  trầm mặc sau một hồi, hỏi: "Có thể thương tổn được Vân Chi Lan... Tên  sát thủ kia đến tột cùng là ai? Tại sao chưa từng nghe nói có một nhân  vật như thế?"

Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Âm thầm phục kích, ngay cả một đứa con nít cũng có thể gi/ết chết đại tông sư."

Hải  Đường lắc đầu: "Ngươi đại khái không có nghiên cứu Đông Di thành kiếm  thuật, tên sát thủ kia dùng hơn là Tứ Cố kiếm ý thuần chánh nhất."

Phạm  Nhàn nhẹ nhàng nhíu mày, tùy ý nói: "Đông Di thành cao thủ rất nhiều,  bọn họ tự giết lẫn nhau, đối với kế hoạch của chúng ta mới có lợi, không  có chỗ xấu."

Hải Đường vẫn hồi tưởng sát thủ từ trong hồ nước  nhảy ra kia, cảm giác, cảm thấy tên hắc y nhân kia dùng tuy là thuần  khiết kiếm thế, nhưng mà vẫn có mùi vị quỷ dị nói không ra lời, vốn tựa  như đã gặp nhau ở nơi nào.

Sở dĩ cô nương có loại ấn tượng này,  là bởi vì Phạm Nhàn cùng nàng ở thảo điện đánh trận chiến ấy, sử dụng  chiêu số, giống Ảnh Tử thích khách bình thường, cũng lộ ra cổ Giám Sát  Viện vô sỉ kính nhi, chẳng qua là nàng làm sao cũng không nghĩ tới điểm  này.

"Không phải người của ngươi ư?" Nàng có chút hoài nghi nhìn Phạm Nhàn.

Phạm  Nhàn tự cười nhạo nói: "Ngươi cũng nhìn ra rồi, sát thủ có thể cùng  ngươi tài nghệ không sai biệt lắm, Cửu phẩm thượng tuyệt thế cường giả,  ta nơi nào sai sử được."

Hải Đường gật đầu, chấp nhận lời giải  thích này, hỏi tiếp: "Ngươi đoạn đường này xuôi nam, lại vẫn không có  gặp phải thích khách. Điểm này thật để cho ta có chút bất ngờ, theo lý  nói, Tín Dương phương diện hẳn là..."

Phạm Nhàn giơ tay lên, ngăn  trở lời của nàng, bình tĩnh nói: "Thái bình việc trọng đại, loại chuyện  này quá mức oanh động, hơn nữa Tín Dương phương diện cũng không có năng  lực giết chết được ta."

Hải Đường cau mày: "Thương thế của ngươi đã bình phục ư?"

...

...

Phạm  Nhàn mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: "Sớm bình phục rồi, nếu không ta  nào dám xippmhs Giang Nam. Ngươi biết ta từ trước đến giờ sợ nhất là  chết."

Hải Đường khẽ mỉm cười, lúc này mới yên lòng, nói: "Trên thư chúng ta nói chuyện kia, là lúc này, hay là buổi tối rồi hãy nói?"

Phạm  Nhàn từ trong xương là người dâ/m đ/ãng, nhất thời đem lời này nghe ra  chút ít mùi vị hương diễm, vội vàng ho hai tiếng, nói: "Buổi tối sao,  nếu quốc sư đem tặng, dù sao cũng cần trịnh trọng chút ít, không thắp  hương, ngươi cũng phải cho ta tắm rửa không phải sao?... Bất quá lúc  trước nghi vấn của ta..."

Nghi vấn của hắn là: biết rõ mình là  con tư sanh của Khánh quốc Hoàng Đế, Khổ Hà đại tông sư tại sao còn dám  đem Thiên Nhất Đạo công pháp giao cho mình?

Không đợi hắn nói  xong, Hải Đường đã cười đứng dậy rời ghế, nói: "Buổi tối rồi hãy nói. Ta  mau chân đến xem phong cảnh Tây Hồ, ở trong sách không biết nhìn bao  nhiêu rồi, hôm nay còn chưa có nhìn cẩn thận."

Phạm Nhàn nhìn nàng vừa thuận tay nhấc lên lẵng hoa trên bàn, tò mò hỏi:

"Đóa Đóa, lúc này ngươi còn rảnh rỗi chơi hoa ư?"

"Ở Ngô Châu mua quyên hoa, là giả đó, đều là giả đó."

———————————————————

Phạm  Nhàn một mình trầm mặc ngồi trong thư phòng. Qua hồi lâu sau, hắn mới  xoay người lại, nhìn rèm cửa sổ thật dầy nơi đó, ân cần hỏi: "Ngươi  không sao chớ."

Ảnh Tử quả thật chính là một đạo bóng dáng, tựa  như lướt rời đi rèm cửa sổ, lắc đầu rồi nói: "Vân Chi Lan trọng thương,  không chết."

Phạm Nhàn nhíu mày, biết trực giác của mình đã đoán đúng rồi, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Vân  Chi Lan liều chết xông vào một tòa viện, hẳn là sản nghiệp của Minh  gia. Lần này hắn không là một người tới, còn có mấy sư đệ, đều ở trong  viện, cho nên ta lui."

Ảnh Tử trong lời nói không có gì tình cảm  ba động, Phạm Nhàn hỏi: "Minh gia? Đông Di thành?... những người này  thực lực như thế nào?"

"Hai cái Cửu phẩm, ba cái Bát phẩm." Ảnh Tử trả lời: "Bất quá Vân Chi Lan trong vòng nửa năm không có lực lượng."

Phạm  Nhàn trong hai mắt tức giận vừa hiện tức ẩn, âm trầm nói: "Vậy còn có  một Cửu phẩm ba cái Bát phẩm, xem ra Đông Di thành thật đúng là coi  trọng ta, tiền vốn thật lớn... con mẹ nó! Nơi nào đụng tới nhiều cao thủ  như thế, chơi bán sỉ nha."

Ảnh Tử nghe không hiểu lời của hắn, nhưng cũng có thể nghe ra hắn đang tức giận, trả lời: "Bọn họ đã rời đi tòa viện kia."

Phạm Nhàn đứng dậy, lâm vào trong trầm tư.

Lần  này hạ Giang Nam, nếu như hắn muốn tra chuyện nội khố, không nghi ngờ  chút nào liền cần loại bỏ Minh gia, cắt đứt Tín Dương cùng Đông Di thành  tiền bạc lui tới. Mà Minh gia vốn có thực lực ở bên trong, Tín Dương  phương diện bản thân võ lực chưa đầy đủ, có thể cậy vào, chính là Đông  Di thành cao thủ nhiều như mây.

Giết chết mệnh quan triều đình,  nhất là người như Phạm Nhàn, nghe tới tựa hồ có chút khó có thể tưởng  tượng, nói vậy Minh gia cũng sẽ không mạo hiểm liên luỵ cửu tộc nguy  hiểm đi giết Phạm Nhàn. Nhưng nếu như ngày sau thật đến thời khắc sinh  tử tồn vong, lấy tính tình điên cuồng của trưởng công chúa, ai biết sẽ  phát sinh cái gì?

Vừa nghĩ tới có thể có gặp phải Đông Di thành  Bát Cửu phẩm cao thủ ùn ùn ám sát, hắn cho dù quyền cao gan lớn, cũng có  chút không rét mà run. Cho nên hắn mới để Ảnh Tử đoạt động thủ trước,  trước chọn lấy đầu lĩnh Vân Chi Lan, sau đó lại suất lĩnh Lục Xử kiếm  thủ tận hết sức lực ở Giang Nam sông nước, giám sát đám người Đông Di.

Nếu  như Phạm Nhàn ngồi ở trong phủ nha, chờ tương lai một ngày Đông Di  thành thích khách đến, vậy hắn chính là ngu xuẩn, nếu nói phòng thủ tốt  nhất chính là tiến công —— dùng thích khách kinh khủng của Giám Sát  Viện, đi đối phó thích khách kinh khủng của Đông Di thành, đây mới là cờ  hay.

Về phần lão quái vật Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn cũng không cho là cấp bậc của mình có thể kinh động đến đối phương...

Hắn  bỗng nhiên sợ hãi mà kinh, nghĩ đến may nhờ Vân Chi Lan không chết ——  Chi Lan huynh, phiền toái ngươi sống mấy tháng nữa sao, ít nhất chờ  người mù thúc thương thế tốt lên rồi hãy nói —— Trọng Thư chỉ có thể  giết người, cũng không thể cứu người.

...

...

Phạm  Nhàn từ trong trầm tư tỉnh lại, nói: "Mang theo toàn bộ Lục Xử kiếm  khách, để cho người Nhị Xử phối hợp tra tập, chỉ cần những người này vừa  ló đầu, các ngươi sẽ ra tay, không cầu giết chết đối phương, nhưng  mà... Nhất định phải đuổi theo làm bọn họ trái tim băng giá, để cho bọn  họ hoảng sợ không chịu nổi một ngày, ít hơi sức nghĩ đến ta."

Ảnh  Tử gật đầu, bỗng nhiên rất điên cuồng nói: "Đại nhân có vị cô nương bên  cạnh rất lợi hại, ta không tiện thường xuyên tới đây."

Phạm Nhàn  gật đầu, nói: "Ta cùng ý nghĩ với ngươi, từ hôm nay trở đi, an toàn của  ta có nàng chịu trách nhiệm, hẳn là không có vấn đề... Còn có, ngươi  phải chú ý an toàn, báo thù loại chuyện này không gấp được, ngươi hiện  tại cũng không phải là đối thủ của vị đại tông sư kia."

Ảnh Tử hơi ngẩn ra, xoay người rời đi, chẳng qua là vốn là hắn đứng yên địa phương giữ lại hai cái dấu chân hơi ướt.

Ảnh  Tử đi chung quanh đoạn hù dọa khách từ Đông Di tới, Phạm Nhàn quanh  người an toàn sẽ thành vấn đề, đây cũng là tại sao vẫn phải chờ tới Hải  Đường hiện thân, hắn mới chịu ra quyết định, đồng thời cũng không để  người nắm hành tung của mình.

Thứ nhất là mượn Hải Đường thanh thế, Anh Mộc Hoa Đạo giết người ánh mắt của mình, để Ảnh Tử xây dựng một cái cơ hội.

Thứ  hai là Ảnh Tử rời đi, Hải Đường tới, bên cạnh hắn vẫn có một vị Cửu  phẩm thượng cường giả cao cao tại thượng, phối hợp với hổ vệ, an toàn  trên căn bản không thể nào phát sinh bất cứ vấn đề gì. Mấu chốt nhất  chính là, có vị cô nương này ở bên người, bất luận là thiên hạ nhất  phương thế lực, nếu như muốn động chính mình, dù sao cũng phải suy nghĩ  một chút Bắc Tề, cùng vị Khổ Hà đại tông sư kia.

Hơn nữa Đóa Đóa  so với Ảnh Tử khả ái hơn nhiều, không những có thể nói chuyện phiếm đấu  võ mồm, buổi tối còn có thể đương đồng học lẫn nhau sao chép học tập bút  ký —— Phạm Nhàn vô sỉ nở nụ cười. 
Bình Luận (0)
Comment