Hơn nữa thực tế là Trưởng công chúa đã nhượng bộ - sau đợt ám sát Thương
Sơn, chắc chắn người phụ nữ xinh đẹp nhất Khánh Quốc đã cảm nhận được lực
lượng cường đại của Phạm Nhàn, đã từng viết vài bức thư, thử làm theo hướng
này ~ chẳng qua Phạm Nhàn không chấp nhận mà thôi.
“Ngươi cứ yên tâm đi.” Phạm Nhàn không thu ánh mắt nhìn ra ngoài xe, nhẹ
nhàng nói: “Trưởng công chúa đã đồng ý chấp nhận sự thật là ta nắm giữ Nội
Khố, còn ta... không để ý tới.”
Hải Đường đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào sau
lưng Phạm Nhàn, không biết vì sao hắn lại từ chối lời thỏa hiệp của Tín Dương.
Phạm Nhàn nhỏ giọng giải thích: “Bà ấy muốn được chia ba phần mười, sau đó
sẽ phối hợp để ta thoải mái tiếp nhận Nội Khố... điều kiện này hoàn toàn không
hà khắc.”
Hải Đường cau mày, im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Không những không hà
khắc mà có thể xem là rất có thành ý rồi. Vốn dĩ... đứng trên lập trường của
triều đình Đại Tề ra, An Chi ngươi và vị Trưởng công chúa kia càng đấu đá
nhau kịch liệt thì càng có lợi cho chúng ta. Nhưng đứng trên phương diện bằng
hữu, ta muốn khuyên ngươi một câu. Dẫu sao quyền thế của ngươi cũng là
hoàng thất Khánh Quốc trao cho ngươi, hơn nữa dù gì thì bà ấy cũng là nhạc
mẫu của ngươi. Điều kiện tốt như vậy, không có lý do gì không chấp nhận.”
Phạm Nhàn nở nụ cười tự giễu: “Thật ư? Ta không cho là như vậy, có lẽ từ
trong xương tủy ta luôn cho rằng, trong chuyện Nội Khố, ta sẽ không cho phép
bất cứ ai tranh giành với mình.”
“Vì sao?” Hải Đường vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của y.
“Đây là sản nghiệp mà mẫu thân ta lưu lại.” Phạm Nhàn nở nụ cười nhã nhặn:
“Ta không có năng lực như bà ấy, đành phải làm con ông cháu cha... nhưng
cũng không thể để nó lụi bại được.”
Trong xe bỗng im ắng.
...
Một lúc lâu sau Hải Đường mới nhỏ giọng nói: “Nhưng dù sao bây giờ Nội Khố
cũng là của triều đình Khánh Quốc.”
“Triều đình chỉ là một hình tượng hư ảo mà thôi.” Phạm Nhàn nói: “Thế nào là
triều đình? Hoàng thượng? Quan viên? Thái hậu? Hay là bách tính?”
Y tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là phải xem trên tay ta Nội Khố sẽ có tác dụng
ra sao, rốt cuộc đống bạc này có thể sử dụng theo cách thức nào. Nếu như... nếu
triều đình dùng không tốt, thế thì ta thay triều đình dùng một chút, hình ảnh hư
ảo đó cũng biến thành hai chữ bách tính chân thực.”
Hải Đường mỉm cười nói: “Ngươi lại làm theo thói quen rồi, chỉ muốn giả làm
Thánh nhân.”
Phạm Nhàn cười nói: “Ta đã nói với Ngôn Băng Vân rồi, thi thoảng làm Thánh
nhân là cách rất tốt để bồi bổ thời gian tinh thần của bản thân.”
Sau khi nói rõ mình và Trưởng công chúa từng âm thầm tiến hành đàm phán, để
Hải Đường dùng một viên thuốc an thần, Phạm Nhàn lại tiếp tục im lặng, ngây
người nhìn cảnh tượng ngoài xe. Tiếng guồng nước bên bờ sông, tiếng vang của
một loại thiết bị nào đó trong xưởng, xa xa khu lò bốc khói đen, tất cả đều làm
dấy lên khao khát không biết tên trong lòng y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Đại nhân. Đến rồi!”
Tiếng nói nhún nhường của quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti khiến Phạm
Nhàn tỉnh lại khỏi trầm tư. Y hơi mơ màng nhìn hai cô gái trong xe, bấy giờ
mới biết đã tới Nội Khố Chuyển Vận ti. Y nhanh chóng sửa sang lại quần áo,
vén rèm xe nhảy xuống.
Là nhảy xuống chứ không phải giữ phong thái mà một vị quan viên nên có,
chậm rãi trầm ổn bước xuống như xe. Chỉ riêng hành động này thôi cũng đủ thể
hiện cảm xúc hưng phấn và căng thẳng khó tả trong lòng Phạm Nhàn, dù sao
cũng tới Nội Khố rồi, tới địa điểm năm xưa mẫu thân đã làm giàu, làm sao giữ
được bình tĩnh trước sau như một.
Hai chân đạp lên mặt đất cứng rắn, Phạm Nhàn híp mắt quan sát bốn phía, phát
hiện trên con đường bên cạnh là một nha môn rất bình thường, hoàn toàn không
có kế hoạch đại nhảy vọt khí thế ngất trời như trong tưởng tượng của mình. Con
đường tuy hơi hiu quạnh nhưng kiến trúc xung quanh lại khá mới mẻ khang
trang, nhưng lại... không giống công trường.
Có lẽ quan viên phụ trách đưa y từ Tô Châu tới Chuyển Vận ti đã quen thấy
thần thái của quan viên rời kinh đô tới đây nhận chức, rất cẩn thận giải thích:
“Tam đại phường cách Ti nha hơi xa, hôm nay đại nhân cứ nghỉ ngơi trước đã,
ngày mai lại xuống dưới giám sát.”
Phạm Nhàn hơi thất vọng, vốn định hôm nay tới thổi thủy tinh, dệt vải bông,
thân thiết bắt tay với các đồng chí công nhân, không ngờ còn phải đợi thêm một
ngày.
Cửa lớn Ti nha mở rộng, chư vị đại nhân quân đội và Giám Sát viện phụ trách
bảo vệ Nội Khố Chuyển Vận ti chia thành hai nhóm nghênh đón Khâm sai đại
nhân.
Phạm Nhàn bước vào trước, mang theo vài Hổ Vệ lẳng lặng bám sát phái sau.
Đội ngũ trăm người mà chỉ trong thời gian ngắn đã được thu xếp, xem ra tốc độ
của vận hành của Nội Khố vẫn nhanh chóng như xưa.