Phó sứ nhanh chóng tiến tới, cười bồi nói: “Năm ngoái tiền bạc chuyển về hơi
chậm một chút, phát tiền công muộn mất ba ngày mà thôi, kết quả đám điêu dân
này lại mượn chuyện gây sự, khiến tam đại phường ngừng hoạt động một ngày,
gây ra tổn thất không thể vãn hồi cho triều đình. Cho nên sau khi bàn bạc
Chuyển Vận ti đã mời Diệp tham tướng đàn áp một phen, may là không tốt nhất
nhiều nhân mạng. Lại thấy đã gần cuối năm, chẳng mấy chốc là đại nhân sẽ đến
cho nên không vội vàng báo cáo lên trên.”
Thật ra đâu phải là phát tiền công muộn, nói toạc ra là đám Ti khố tham ô quá
nhiều tiền công được phát xuống, lâu dần khiến dân chúng phẫn nộ, các công
nhân mới nổi loạn. Mà các quan viên Chuyển Vận ti vừa không muốn đắc tội
với Ti khố, vừa không muốn lấy bạc trong kho công ra bổ sung, cho nên giả
câm giả điếc, mãi tới lúc lớn chuyện mới điều binh trấn áp.
Phạm Nhàn xoay người lại nhỏ giọng nói với vị Diệp tham tướng kia vài câu,
tham tướng này lộ vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng đáp lại, xem ra vai trò của hắn
trong chuyện này cũng không vẻ vang gì.
Sử Xiển Lập lại nhướn mày, gõ nhẹ lên bàn trà bên cạnh nói: “Chư vị đại nhân,
Nội Khố này nói toạc ra là một hiệu buôn, chẳng qua là hiệu buôn của bệ hạ, là
hiệu buôn của triều đình Đại Khánh ta... Nợ tiền lương công nhân năm này sang
năm khác, thế thì còn ai muốn làm việc cho ngươi? Cho dù có làm thì có ai chịu
chăm chỉ? Tới cuối cùng chẳng phải bên chịu thiệt vẫn là triều đình?”
Các quan viên liên tục tán thành, dồn dập đáp lại là ngày sau chắc chắn sẽ làm
việc nghiêm chỉnh theo điều lệ của Nội Khố, sẽ tuyệt đối không có chuyện khất
nợ tiền công diễn ra lần nữa. Còn ngày sau ra sao, đó là chuyện các Ti khố giao
tiếp với Tiểu Phạm đại nhân, các quan viên chỉ mong mau mau chóng chóng lừa
gạt qua chuyện này.
Nhưng ba người làn da ngăm đen không mặc quan phục ngồi trên ghế, sắc mặt
lại có vẻ khó coi hẳn lên.
“Đừng nói lời thừa nữa.” Phạm Nhàn lắc đầu thở dài nói: “Đương nhiên sau này
không thể khất nợ nữa, thế khoản nợ trước đây thì sao?”
Toàn bộ sảnh chính nha mông bỗng lặng ngắt như tờ.
Các quan viên cảnh giác sợ hãi không dám nhiều lời, công nhân Nội Khố lên tới
mấy vạn, lại thêm một loại sự vụ hậu cần cơm ăn nước uống áo mặc nhà ở, số
lượng lên tới mức độ khủng khiếp. Triều đình trả lương cực kỳ hậu hĩnh cho
công nhân tam đại phường, tham ô khoản này là một trong những nguồn phát
tài lớn nhất cho các quan viên Nội Khố. Nếu Phạm Nhàn thật sự bắt các quan
viên nhả hết tiền mình cắt xén mấy năm qua, đây sẽ là một con số không hề
nhỏ.
Còn các quan viên cũng thầm hiểu, đám người mình sợ bị luật pháp Khánh
Quốc và Giám Sát viện điều tra, cho nên chưa bao giờ dám công khai ăn chặn,
chỉ là chút tiền Ti khố ăn thừa sau đó hiếu kính lên mà thôi. Chỉ e Phạm đại
nhân đang nhắm vào Ti khố.
Thế nên ánh mắt các quan viên hữu ý vô tình đảo qua ba người kia.
Phạm Nhàn như không phát hiện ra cơn sóng ngầm trong sảnh, hắng giọng nói:
“Triều đình không thể thiếu nợ con dân được, dẫu sao khoản nợ mấy năm trước
cũng phải từ từ bổ sung. Chẳng qua chuyện này khá phức tạp, chắc chắn không
thể nhanh chóng được.”
Không thể nhanh chóng... trong lòng các quan viên lại thả lỏng, rồi lại bị lời tiếp
theo dọa cho giật bắn mình!
“Ba ngày.” Phạm Nhàn mỉm cười giơ ba ngón tay nhìn các quan viên: “Cho chư
vị đại nhân thời gian ba ngày. Bổ sung hết các khoản còn thiếu cho ta, tiền
lương đang nợ công nhân bên dưới cũng phải trả đủ. Nhớ là... dùng lợi tức của
Thái Bình tiền trang làm tiêu chuẩn.”
“Sau ba ngày, nếu vẫn còn công nhân tới chỗ bản quan nói mình chưa nhận
được tiền công.” Phạm Nhàn nói: “Hoặc để thuộc hạ Giám Sát viện dưới trướng
bản quan điều tra ra được... Thế thì xin lỗi chư vị, bản quan phải thể hiện một
chút tàn nhẫn rồi.”
Tuy y mỉm cười, nhưng các quan viên đều cảm thấy hơi lạnh bắt đầu lan truyền
khắp bốn phía.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ba vị nhân huynh vẫn luôn ngồi yên tại chỗ, cuối cùng đứng ngồi không yên,
gương mặt nhún nhường đứng dậy nói: “Đại nhân. Hạ quân có việc bẩm báo.”
“Nói đi.” Phạm Nhàn rất hứng thú nhìn hắn.
“Có lẽ chuyện khất nợ tiền công là có thật, nhưng số lượng không lớn, mà
thường do ghi chép không đúng.” Người kia cười ha hả nói: “Kinh đô xa xôi, có
lẽ không biết đám điêu dân này lợi hại ra sao, đám người này kéo cả nhà cả cửa
ra tính công. Rõ ràng là một người làm việc tại xưởng nhưng chúng lại đòi báo
tới ba người. Không phải chúng ta thiếu tiền công của bọn chúng mà là bọn
chúng muốn lừa bạc của triều đình.”
“Ồ?” Phạm Nhàn ra vẻ ngạc nhiên: “Còn trò lừa đảo như vậy nữa à?”