Nếu nội bộ triều đình chia rẽ, thế thì nắm tay nhà mình đã bị nhịn đau tự chém
rồi, đạo lý này chỉ e khó nói rõ được.
Hắn cười khổ nói: “Xin mẫu thân đại nhân chỉ dạy.”
Hạ Tê Phi khí thế hung hăng, nhìn điệu bộ báo giá nhận mua hôm nay, lượng
bạc mang theo cực kỳ hùng hậu, hơn nữa còn có Khâm sai đại nhân giúp đỡ.
Rốt cuộc Minh gia nên ứng phó rất sao, dẫu sao Minh lão thái quân cũng phải
nghĩ ra phương pháp.
Thật ra sâu trong lòng Minh lão thái quân cũng không bá đạo và lẽ thẳng khí
hùng như mặt ngoài, lão phu nhân không trực tiếp trả lời câu hỏi của Minh
Thanh Đạt mà quan sát con cháu Minh gia đầy sân, giọng nói lạnh băng: “Bây
giờ thời thế đã khác với năm ngoái, mấy ngày trước ta bảo Lan Thạch tới các
chi gặp gỡ đám thúc thúc các ngươi, bảo các ngươi ngoan ngoãn một chút...
Hôm nay lão thân lặp lại lần nữa, vào thời điểm này, các ngươi đừng có rước
lấy phiền toái gì cho Minh gia, chơi chim thì ở nhà mà chơi, đuổi cái lũ thô kệch
chỉ biết đánh đấm đó ra ngoài cửa đi!”
“Ngoài ra, không cho phép bất cứ ai loan truyền! Nếu để ta nghe thấy có ai dám
nói luyên thuyên sau lưng, coi chừng ta rút lưỡi các ngươi!”
Minh lão thái quân nói xong mấy lời vừa nôn nóng vừa tức tối này là bắt đầu ho
khan, đại nha hoàn phía sau nhanh chóng tới đấm nhẹ lên lưng lão phu nhân,
trưởng tôn Minh Lan Thạch ở bên cạnh cũng nhanh tay cung kính đưa một chén
trà tới.
Con cháu Minh gia trong đình đồng loạt cúi người, không dám trái lệnh lão thái
quân.
Minh Thanh Đạt liếc mắt nhìn mẫu thân, muốn nói lại thôi.
Minh lão thái quân thầm cười lạnh một tiếng, con trai mình làm việc vẫn còn
thiếu quyết đoán, lúc nào mình cũng phải làm người xấu. Lão phu nhân nhấp
một ngụm trà, hờ hững mở miệng nói: “Mai là ngày mở cửa chiêu mua thứ hai,
các ngươi cũng biết, Khâm sai đại nhân nhắm vào nhà chúng ta, tám hạng mục
phía sau chia thành hai nhóm có ràng buộc, xem ra giá tiền sẽ cao hơn năm
ngoái nhiều. Chỉ có thời gian một đêm, bây giờ có tới tiền trang lấy phiếu chỉ e
cũng không còn kịp. Bây giờ các ngươi trở lại, lấy hết tiền riêng trong phòng
mình ra, lát nữa giao cho phòng thu chi.”
Câu này vừa nói ra, ánh mắt đám con cháu Minh gia lập tức choáng váng,
không cho mình chơi chim đấu võ thì chỉ là nhàm chán nhất thời, ai cũng chịu
được, nhưng... sao còn bắt mình lôi đống bạc riêng vốn đã ít ỏi tới mức đáng
thương ra giao nộp? Hàng năm Nội Khố mở cửa chiêu mua, trong nhà đều
chuẩn bị ngân lượng, nếu giá của tám hạng mục kia cao tới thái quá thì không
mua nữa là được, sao phải liều mạng như vậy? Triều đình có đặt hạn mức tối đa
đâu, ai mà biết phải nhét bao nhiêu bạc vào?
Đám con cháu này là loại sinh ra đã trong nhung lụa nhưng lại không có quyền
thừa kế, chỉ biết hưởng thụ cuộc sống, làm sao biết ý nghĩa thật sự trong chuyện
Nội Khố chiêu mua đối với Minh gia, làm sao hiểu phía nó ẩn giấu tranh đấu
giữa các thế lực trong triều đình. Nghe câu này của lão thái quân, ai nấy vô thức
không muốn đáp ứng.
Lão lục Minh gia tuổi còn khá trẻ, ngày thường thích đánh võ, dũng khí cũng
cao hơn, dốc hết can đảm nói: “Mẫu thân à, xưa nay mấy huynh đệ chúng con
không tham gia chuyện làm ăn trong tộc, chỉ nhận tiền tiêu hàng tháng sống qua
ngày, mỗi người đều có một đại gia đình cần nuôi, cho dù có chút tiền riêng...
nhưng chút bạc ít ỏi đáng thương đó có góp vào, chỉ e... cũng không có tác dụng
gì, chẳng thà...”
Còn chưa nói dứt câu, một chén trà đã nát bấy trước mặt hắn, phát ra tiếng vỡ
lanh lảnh!
Lão lục Minh gia giật bắn mình, thân thể run rẩy nhìn thần sắc lão thái quân, sợ
tới mức hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống.
Lão thái quân âm u lạnh lẽo nhìn hắn nói: “Chút bạc đáng thương? Ngươi tưởng
ta không biết mấy năm nay các ngươi vơ vét được bao nhiêu chỗ tốt trong công
việc à? Bây giờ mỗi người trong lũ huynh đệ các ngươi đều là phú gia có tiếng
trong thành Tô Châu thành... trước đây ta coi như không thấy, vì dù sao các
ngươi cũng là máu mủ của Minh gia, dựa theo tục lệ tổ tiên các ngươi không
được tiếp nhận việc kinh doanh trong tộc, thấy các ngươi đáng thương, vớt ít
bạc thì cứ vớt thôi... Nhưng, bây giờ mọi chuyện đã tới nước nào rồi? Tất cả
quỳ xuống nghe đây!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kể cả Minh Thanh Đạt đều quỳ xuống
trước hai chiếc ghế thái sư.
Giọng nói của lão thái quân như rắn độc lè lưỡi, khiến người ta không rét mà
run: “Đại thụ đổ rồi, lũ khỉ con các ngươi còn sống tốt được sao? Ta nói rõ luôn,
ngày mai nếu không chiếm được mấy mục tiêu thụ đó, cho dù Minh gia chúng
ta có thể chèo chống thêm vài năm thì cuối cùng cũng chỉ có nước lụi bại. Trong
thời điểm này, chúng ta không thể lùi, chúng ta chỉ có thể tiến tới... Đang lúc thế
nhưng chốt, các ngươi đừng có hòng giấu giấu giếm giếm!”