Đêm hôm qua Minh Viên chuẩn bị bạc cả đêm nhưng sau cũng chỉ lấy ra được
sáu mươi mấy vạn lượng bạc, kém xa hạn mức một trăm ba mươi lăm vạn
lượng mà Minh lão thái quân đặt ra. Mà bốn hạng mục đầu này đã vượt xa dự
đoán trong lòng Minh Thanh Đạt, tiếp theo nên là gì đây?
Số bạc Thái Bình tiền trang cung cấp còn lại một nửa, nhưng không ai biết tiếp
theo sẽ xảy ra chuyện gì. Minh Thanh Đạt nhẹ nhàng đặt tay lên hộp gỗ bên
cạnh, chìm vào trầm tư.
Minh Lan Thạch nhìn phụ thân sắc mặt mệt mỏi, trong lòng cực kỳ đau xót.
Hắn biết cả đêm qua phụ thân không ngủ, đi tới tất cả các tiền trang lớn trong
thành Tô Châu điều động bạc, mãi tới rạng sáng nay mới nắm được con số đủ
để yên tâm, đặt trong cái hộp này. Đó là hiện phiếu mười vạn mà Chiêu Thương
tiền trang mở khẩn cấp.
“Con nói xem Khâm sai đại nhân có còn muốn chuỗi bốn hạng mục tiếp theo
không?” Minh Thanh Đạt mệt mỏi thở dài nói.
Minh Lan Thạch không biết nên trả lời ra sao.
Đã tới trưa, Nội Khố chiêu mua tạm có kết thúc, Tô Châu phủ và các nha dịch
Chuyển Vận ti đưa thức ăn vào, dâng lên cho các vị đại nhân và các thương gia
dùng bữa. Tuy cơm canh do quan gia cung cấp không tinh xảo đẹp đẽ như trong
trong nhà các phú thương, nhưng những thương nhân ở đây vẫn ăn uống ngon
lành, châu đầu ghé tai với Tuyền Châu Tôn gia sắc mặt ảm đạm, hỏi thăm
chuyện gì đó.
Mọi người đều mong chờ buổi chiều, đó mới là trận quyết chiến cuối cùng, buổi
sáng đã đưa ra con số khủng khiếp năm trăm vạn lượng bạc, liệu buổi chiều sẽ
hoa lệ tới mức nào?
Không ai chú ý tới Minh Thanh Đạt lặng lặng đi tới sảnh chính, đến chỗ mấy vị
đại nhân đang dùng bữa, cũng chẳng hề tị hiềm, mỉm cười nói: “Kính cháo
Hoàng công công, Quách Ngự sử, lão phu có mấy lời muốn bẩm báo Khâm sai
đại nhân, mong hai vị đại nhân giúp cho.”
Hoàng công công và Quách Tranh giật bắn mình, thầm nghĩ hắn định chơi trò gì
vậy? Chẳng lẽ Minh gia định chính thức đổ sang phía Phạm Nhàn? Nhưng cũng
không thể quang minh chính đại như vậy được... Minh Thanh Đạt nắm Minh gia
đã lâu, có quan hệ với không ít đại quan trong triều, tự có vẻ uy nghiêm trong
lòng. Hoàng công công và Quách Tranh nhìn nhau, đều tin tưởng người này,
mỉm cười lùi ra ngoài, để lại không gian cho hắn và Phạm Nhàn trò chuyện.
Trong sảnh không có ai, Minh Thanh Đạt khó nhọc hất vạt áo, quỳ xuống trước
mặt Phạm Nhàn, không nói năng gì.
Phạm Nhàn một tay cầm bát, một tay cầm đũa, đang tìm đồ ngon trong đĩa thức
ăn, ánh mắt không buồn liếc sang bên kia tới một cái, chỉ nói: “Chuỗi bốn hạng
mục tiếp theo, bản quan... vẫn muốn cướp lấy.”
Đôi đũa của Phạm Nhàn gẩy trong đĩa, gắp được một miếng thịt bỏ ngấm dầu
vừng, đặt lên cơm trắng, thong thả đưa vào miệng, nhấm nháp cẩn thận, thưởng
thức một hồi, vẫn không để ý tới Minh Thanh Đạt quỳ một bên.
Minh Thanh Đạt không phải nhân vật đơn giản, ý nghĩa cái quỳ này cũng tuyệt
đối không đơn giản.
Phạm Nhàn cần thời gian suy nghĩ.
Sau khi nghĩ xong y mới nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống nói: “Minh lão gia tử,
tuổi tác của ngài còn lớn hơn ta nhiều, ta đâu đủ tư cách để ngài làm thế này?”
Khâm sai đại nhân giơ hai tay nhẹ nhàng nâng hờ, Minh Thanh Đạt lại buộc
phải đứng dậy.
Cuộc trò chuyện giữa quan gia và thương nhân bắt đầu cực kỳ yên ả và bình
tĩnh, Phạm Nhàn nhìn hắn nói: “Lão gia tử định giao thứ gì ra?’
Giao thứ gì ra mới có thể đổi lại tính mạng những thuộc hạ của Phạm Nhàn?
Làm sao Phạm Nhàn mới bằng lòng buông tha cho Minh gia? Minh Thanh Đạt
không biết, cũng không cần phải biết, tất cả những gì hắn cần chỉ là Phạm Nhàn
có thể tạm thời buông tha cho Minh gia, cho gia tộc và bên phía kinh đô có thời
gian hòa hoãn. Tình thế bây giờ quá không rõ ràng, cho dù mình có muốn làm
cỏ đầu tường thì cũng không biết ngọn gió thổi từ đâu tới.
Hắn chỉ cầu mong thái độ của mình có thể khiến Khâm sai đại nhân lỏng tay
hơn một chút, có thể khiến Khâm sai đại nhân tin tưởng mình có nguyện vọng
mãnh liệt đổ sang bên phía Khâm sai.
Phạm Nhàn không đợi vị Minh lão gia tử đa mưu túc trí này đáp lời, nói:
“Ngươi không thành tâm, cho nên không thể nói là đầu hàng.”
Minh Thanh Đạt sắc mặt bình tĩnh, thở dài nói: “Khâm sai đại nhân không chịu
tin ta.”
“Không phải ta không chịu tin ngươi.” Phạm Nhàn cúi đầu nói: “Chính ngươi
cũng không thể tin ngươi, ngươi ngồi trên con thuyền đó lâu lắm rồi, muốn
xuống... rất khó. Chắc ngươi cũng hiểu rõ điểm này, nếu ngươi còn ở trên con
thuyền đó, những người còn lại trên thuyền sẽ luôn muốn bảo vệ bình an cho
ngươi. Còn nếu ngươi lên thuyền của bản quan, vậy hàng hóa trên thuyền cũ
của ngươi thì sao?”