Nhưng chính sự không chút sai biệt này lại khiến cho lão quan giàu kinh
nghiệm của tổng đốc Giang Nam cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc. Một bức di
chúc đã được lưu giữ hơn mười năm, màu sắc của dấu ấn đã cũ kỹ và mờ nhòa,
nhưng những chi tiết nhỏ ở phần trơn lại không hề khác biệt so với ấn đương
thời... điều này thật quá kỳ lạ.
Tuy nhiên, vị lão quan cũng hiểu chuyện này rất phức tạp, đây cũng chẳng phải
là điểm đáng ngờ, cho nên không quá chú ý đến nó. Còn đối với các quan viên
Tô Châu phủ và Đô sát viện, họ chỉ muốn chứng minh bức di chúc này là giả,
cuối cùng thậm chí sử dụng cả kính lúp đặc sản của Nội Khố... nhưng vẫn
không thể tìm ra sơ hở nào.
Sau khi bàn bạc một hồi, các quan đã đạt tới đồng thuận, Tri châu Tô Châu buộc
lòng công bố trên công đường: Di thư là thật, như vậy đương nhiên Hạ Tê Phi
cũng thật sự là thất công tử qua đời đã lâu của Minh gia - Minh Thanh Thành.
"Ta luôn cảm thấy trong cuộc đời ta thiếu đi một vài thứ gì đó."
Giang Nam, ngày cuối cùng của tháng ba, mưa xuân lẳng lặng thấm đẫm mặt
đất, rơi xuống trong đình viện của Hoa Viên, nhẹ nhàng như ánh mắt dịu dàng
của tình nhân. Dưới đình có một cặp nam nữ nằm trên hai chiếc ghế hết sức
thoải mái trò chuyện với nhau.
Hải Đường nhìn Phạm Nhàn một cái, lắc đầu nói: "Đời ngươi có thể coi là viên
mãn, còn thiếu sót gì nữa?"
Phạm Nhàn suy nghĩ về cuộc đời mình, thực sự có thể xưng là viên mãn, làm gì
cũng được, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn người có người.
Những thứ mà người khác có thể hưởng thụ thì chính mình cũng có, những thứ
mà người khác không thể hưởng thụ thì chính mình vẫn có thể có. Nhưng không
hiểu vì sao y vẫn cảm thấy không hài lòng, đời người nên sống ra sao, y tự cho
là mình hiểu, nhưng khi thật sự trải qua, trong lòng lại có khát vọng không tên
nào đó càng ngày càng nặng nề.
Không liên quan đến những lý tưởng nhân văn hão huyền, y cau có nói: "Trước
kia có một vị hoàng đế, tới lúc tuổi già hồ đồ ông ta hồi tưởng quá khứ, tự cho
mình có thập đại võ công, có thể coi là Thập Toàn Lão Nhân... Đương nhiên,
lúc trẻ vị hoàng đế này vốn cũng là loại hồ đồ nhưng người ta là hoàng đế nên
kiêu ngạo hơn ta nhiều. Có điều ta không muốn làm loại hồ đồ, cũng không tin
rằng có chuyện vẹn toàn."
(Ý chỉ Càn Long tự xưng là Thập Toàn Lão Nhân.)
"Ngươi muốn làm hoàng đế à?" Hải Đường như cười như không, hỏi một câu
mà tất cả mọi người đi theo bên cạnh Phạm Nhàn, dẫu có là tâm phúc như
Vương Khải Niên, cũng không dám hỏi.
Hải Đường cảm thấy Phạm Nhàn đúng là một thú vị, nghe một người Bắc Tề
hỏi vấn đề đại nghịch bất đạo như vậy, mà không hề che giấu gì. Ngược lại, y
trực tiếp chìm vào trầm tư, nếu để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này, chắc chắn
sẽ cho rằng Phạm Nhàn đã có lòng phản loạn.
“Làm hoàng đế quá mệt mỏi." Phạm Nhàn đau đầu nói: "Hoàng đế nhà ngươi,
hoàng đế nhà ta, trông có vẻ sống rất thoải mái, nhưng lại hao công tốn sức,
đúng là không có gì thú vị."
Hải Đường khẽ mỉm cười, tiếp tục đi sâu hơn vào vấn đề: "Ta thấy ngươi làm
quan khâm sai như vậy, cũng có thoải mái hơn làm hoàng đế đâu."
Phạm Nhàn cười khổ nói: "Làm hoàng đế phải là đối diện với hàng vạn người
chết trước mắt mà không run sợ, điểm này thì ta thật sự không làm được."
Hải Đường lấy làm lạ nói: "Chẳng phải ngươi nói với ta là mình rất tàn nhẫn à?"
"Giết mười mấy người, giết một trăm người thì ta có thể làm được." Phạm Nhàn
chăm chứ nói: "Nhưng nếu thật sự phải bơi trong biển máu, ta không biết liệu
mình có đủ tàn nhẫn hay không."
"Cũng như cái gọi là lượng biến dẫn đến chất biến, ta đã từng nói với ngươi
rồi."
Y xua tay một cái, không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, nằm trên ghế
cẩn thận lắng nghe những âm thanh nhỏ tới mức không thể nghe thấy khi giọt
mưa xuân tưới ướt đất đai.
Dưới đình dần chìm vào tĩnh lặng.
... ... ... ...
Chẳng bao lâu, một viên quan Giám Sát viện mặc áo đi mưa đã lẳng lặng lặng lẽ
xuất hiện ở cổng sau của Hoa Viên. Nước mưa thấm ướt quan phục của hắn,
khiến toàn thân hắn ngấm đầy hơi lạnh, chính là Đặng Tử Việt vừa từ kinh đô
đến.
Hải Đường cười khẽ nói: "Xem ra, ngươi lại phải bận rộn nữa rồi, tiếp tục lên
kế hoạch giết ít người đi." Nói xong câu đó, cô nương này không chờ Phạm
Nhàn trả lời, rất tự nhiên đưa hai tay vào túi lớn, giơ chân, lắc eo, bước đi như
cô gái làng rời khỏi tiểu đình.
Phạm Nhàn khẽ mỉm cười nhìn bóng lưng Hải Đường rời đi trong làn mưa mờ
ảo. Cô gái nhẹ nhàng cất bước, mưa bụi làm ướt tóc mai cô, xem ra cô nương
này không hề dùng chân khí của Thiên Nhất đạo, cái gọi là gần gũi với tự nhiên,
tự nhiên là vậy. Chỉ có đôi chân đi giày vải kia không bị nước đọng trên mặt đất
làm bẩn, xem ra vẫn động tay động chân đôi chỗ.