Khánh Dư Niên

Chương 607

Dù sao Cao Đạt cũng là Hổ vệ của hoàng đế, nghe câu này bèn nhíu mày nói:
"Thiếu gia, chúng ta có nên thông báo cho quan phủ địa phương bắt người
không... Dù sao, xưa nay trong viện không quản lý vụ án hình sự."
Đêm nay Phạm Nhàn đã dám dẫn hắn đi, đương nhiên không sợ hắn đi tố cáo
với trong cung, lắc đầu nói: "Thông báo cho quan phủ không khéo lại khiến cô
ta chạy mất, dù sao cô ta cũng là người của Nhị hoàng tử và Hoằng Thành.
Công văn truy bắt của Bộ Hình không có tác dụng gì đối với cô ta, muốn bắt cô
ta ngoài sáng cũng chẳng dễ dàng."
"Đáng lẽ nên mang thêm người." Cao Đạt nhăn mày nói: "Nếu cô ta bỏ trốn
theo mệnh lệnh, chắc chắn bên cạnh cô ta sẽ có cao thủ, muốn bắt sống cũng
không dễ."
"Không phải bắt sống, mà là giết chết." Phạm Nhàn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt
dưỡng thần. "Ta không cần dùng cô ta để đối phó với Minh gia, chỉ cần dùng cô
ta để gây thêm lên Minh gia. Ngày hôm nay, chi nhánh Bão Nguyệt lâu khai
trương, chắc không ai nghĩ đến chúng ta sẽ tìm ra cô ta để động thủ, càng không
có ai lại nghĩ là... ta sẽ đích thân hành động."
Cao Đạt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bắt đầu hiểu suy nghĩ của Phạm Nhàn,
chẳng qua không thể ngăn cản đối phương. Mục đích của Phạm Nhàn trong
hành động đêm nay thực sự rất đơn giản. Nếu trên con đường đối phó với Minh
gia, các quan viên Giang Nam đều loáng thoáng đứng về phía đối lập, hơn nữa
còn to gan ra tay che chở cho Minh gia, vậy thì y muốn thông qua sự kiện đêm
nay, gây kinh hoàng cho quan viên Giang Nam.
Đối với những quan viên này, không gì thể hiện rõ nét lực lượng của Giám Sát
viện hơn là máu tươi và cái chết.
Xe ngựa chìm vào tĩnh lặng như chết, chỉ nghe được tiếng bánh xe đè lên đá bên
dưới.
...
...
Xe ngựa đi tới một con hẻm yên tĩnh bên ngoài thành Tô Châu, dừng lại cách
toà nhà kia còn một quãng cách xa.
Phạm Nhàn vuốt ve chủy thủ trong ống tay áo, lại nhẹ nhàng đặt tay lên thanh
nhuyễn kiếm bên hông, thanh kiếm này là mượn từ Hải Đường. Sau khi kiểm
tra tỉ mỉ trang bị, y mới mở miệng hạ giọng nói: "Cao Đạt, ngươi phụ trách
vòng ngoài, không để lại người sống, không cho ai trốn thoát."
Cao Đạt trầm giọng đáp một tiếng.
"Tử Việt, người phái đi đến phủ Tổng đốc đã chuẩn bị xong chưa?" Phạm Nhàn
hỏi.
Đặng Tử Việt gật đầu.
"Ở đây chờ chúng ta, chú ý an toàn."
Sau khi nói câu đó, Phạm Nhàn như con cá chạch màu đen lách mình ra khỏi xe
ngựa, nhanh chóng biến mất trong bóng tối dưới bức tường cao.
Đêm nay, tổng cộng chỉ có ba người, cốn dĩ với thân phận hiện tại của Phạm
Nhàn, y không nên đến đây mạo hiểm một mình. Tuy nhiên chuyện hôm nay
nhất định phải giữ bí mật, hơn nữa lý do then chốt nhất là - từ trong sâu thẳm
trong lòng, Phạm Nhàn thấy ham muốn mạo hiểm. Y phải thông qua một lượt
hành động để khôi phục lòng tin của bản thân đối với võ đạo, đồng thời thử
nghiệm kết quả việc âm thầm tu luyện thanh kiếm này trong những ngày qua,
rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào.
Cao Đạt tính toán thời gian, đoán rằng đã gần tới giờ, lại thắt chặt dây thừng
quanh chuôi trường đao, xuống xe ngựa, tựa như vị sát thần bình tĩnh đi tới phía
sau của toà trạch viện kia.
Không biết toà trạch viện trong bóng đêm kia ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, nhưng
bọn họ chỉ có hai người. Có lẽ cũng chỉ có Phạm Nhàn và Cao Đạt mới có tự tin
như vậy.
Cao Đạt lẳng lặng đứng dưới tường sau của trạch viện, toàn thân như hòa làm
một với bức tường đá, dần dần không phân biệt được, nhưng lại từ từ vận chân
khí trong cơ thể, nghe rõ rành rành từng âm thanh nhỏ bé bên trong bức tường.
Trong viện đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng Đề Ti đại nhân
thích dùng ngòi bút lông ngỗng ngòi cứng cắt rách trang giấy, nếu không chú ý
lắng nghe, chắc không ai để ý đến âm thanh này.
Cao Đạt biết, đã có một người chết dưới tay Phạm Nhàn.
Lại một tiếng vang trầm trầm nữa, giống như tiếng bánh nướng vừa ra lò đột
nhiên xì hơi.
Cao Đạt khẽ nhíu mày một chốc, liệu Đề ti đại nhân có dùng tay mở đầu người
khác không?
...
Phạm Nhàn như một bóng ma trong đêm tối, di chuyển ổn định không chút
tiếng động trong sân, phía sau y đã có vài xác chết. Vết thương trên thi thể
không rõ ràng, máu chảy cũng không nhiều, nhưng chết rất triệt để.
Còn lúc này mấy căn phòng bên cạnh y đã mở toang cửa, đám người đang ngủ
say trong đó chưa kịp đứng dậy đã bị y giết chết trên giường.
Trong một căn phòng, vú già cùng những nha hoàn cũng yếu ớt gục ngã trên
giường. Thân thể họ không chút vết thương, trông như chỉ bị trúng thuốc mê.
Cho đến giờ phút này, trong gian nhà vẫn không có ai phát hiện ra, đã có một kẻ
sát nhân đến bên cạnh mình.

Bình Luận (0)
Comment