Một thanh kiếm lạnh lẽo tỏa sáng trong đình viện, những người đáng chết đều
chết dưới thanh kiếm này, chỉ có hai người thoát ra ngoài tường sau. Phạm
Nhàn không để ý đến họ, chỉ vác trường kiếm, lặng lẽ tiến về phòng ngủ tĩnh
lặng kia.
Bên ngoài bức tường sau, Cao Đạt thu hồi trường đao, nhìn thân thể bị chia làm
bốn mảnh bên cạnh, lắc đầu.
Cánh cửa phòng ngủ bị Phạm Nhàn đẩy ra, y nhìn cô gái vừa tỉnh dậy trên
giường chỉ kịp thắp nến đỏ nhưng chưa kịp mặc quần áo, mỉm cười nói: "Viên
đại gia, đã lâu không gặp."
Viên Mộng bị bộ Hình truy nã khắp thiên hạ, ẩn náu tại Tô Châu, giờ cắn chặt
môi dưới, nhìn về phía người trẻ tuổi tuấn tú như sát thần ở cửa, chỉ chốc lát sau
lại đột nhiên gào thé: "Tiểu Phạm đại nhân... vì sao không chịu buông tha ta?"
"Câu hỏi rất ngây thơ... Nhưng ta đồng ý trả lời ngươi." Phạm Nhàn từ từ tiến
về phía cô ta, bình tĩnh nói: "Trên tay ngươi dính quá nhiều máu tươi của nữ
nhân vô tội, phụ thân đại nhân đã có lệnh, làm con cái, đương nhiên làm tròn
chữ hiếu."
Vài lọn tóc đen của Viên Mộng kiệt quệ rủ xuống trán, cười thảm nói: "Chuyện
tại kinh đô, ta chỉ là người thi hành mệnh lệnh... Còn chuyện bộ Hình truy nã
ta... Ngươi nên biết, đệ đệ của ngươi cũng như Tam điện hạ mà ngươi đang dạy
bảo, đều chẳng sạch sẽ gì, ngươi muốn giết ta thì giết, nhưng đừng hòng dùng lý
do đại nghĩa lẫm liệt này để khiến ta buồn nôn."
Phạm Nhàn bình thản giơ lên trường kiếm, mỉm cười nói: "Chấp nhận số phận
đi, ngươi là người xấu, nếu như ta là người tốt có lẽ ngươi còn có đôi chút cơ
hội, nhưng đáng tiếc ngươi cũng biết mà, ta cũng là... người xấu."
Viên Mộng cắn chặt môi dưới như lên cơn điên loạn, bị nỗi sợ hãi bao phủ, đột
nhiên mở miệng cười the thé nói: "Ha ha! Ngươi muốn bắt ta để đối phó với
điện hạ? Nói cho ngươi biết, không thể nào!"
Nói xong câu này, cô ả cắn chặt răng, uống thuốc độc tự sát, toàn thân đột nhiên
cứng đờ, ngã xuống tấm chăn hồng trên giường, phát ra một tiếng bịch lớn.
Phạm Nhàn lắc đầu nghĩ thầm, vốn dĩ ta cũng chỉ muốn giết ngươi. Y vung
cánh tay, mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu của vị cô nương này.
Trong đêm tối, tiếng chim hót không may mắn vang lên, mây tan trăng hé lộ, thi
thoảng trên ngọn cây lại thấy bóng đen lướt qua.
"Lên núi." Phạm Nhàn và Cao Đạt trở lại trên xe ngựa, Phạm Nhàn nói với
Đặng Tử Việt: "Yên tĩnh một chút."
Đặng Tử Việt gật đầu, vung nhẹ dây cương, con ngựa ngậm hàm thiết kéo xe,
vòng qua cái kia đình viện yên tĩnh kia đi về phía sau thành đi. Phía sau đình
viện này là một gò núi, ẩn mình trong bóng tối, lại có gốc cổ thụ che giấu, đứng
đó quan sát phía dưới, chắc chắn không ai có thể phát hiện ra đám người bọn họ
bọn họ đã tới đây.
Trong xe ngựa, Phạm Nhàn im lặng cởi bỏ đôi găng tay trên tay, găng tay mỏng
như một lớp da. Hắn dùng găng tay lau sạch vết máu trên nhuyễn kiếm, chắc
chắn rằng trên kiếm không còn mùi máu nữa, mới dắt nhuyễn kiếm trở lại eo,
tiếp theo đó bình thản búng ngón trỏ, một ít bột phấn bắn lên găng tay, ầm một
tiếng bốc cháy rừng rực.
Cao Đạt liếc mắt nhìn y một cái, lấy từ dưới ghế ra một cái thùng sắt, đặt trước
mặt y. Phạm Nhàn vứt đôi găng tay đang cháy vào trong thùng sắt, híp mắt nhìn
ngọn lửa dần dần thu nhỏ, ngọn lửa trong đôi mắt cũng tắt dần.
Chẳng qua bao lâu, xe ngựa đã lên đến đỉnh núi.
Bên dưới gian đình viện kia vẫn yên tĩnh như cũ, những người bên trong không
phải đã thì là đã ngất, đương nhiên không thể phát ra tiếng động nào. Không ai
biết đã có án mạng xảy ra trong đó, đương nhiên cũng không có ai đến xem xét.
Không biết lúc này Phạm Nhàn lại lên trên ngọn núi phía sau mà muốn thấy cái
gì.
Đặng Tử Việt nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy con ngựa rồi chui vào khoang xe, lẳng
lặng ngồi xuống.
Phạm Nhàn ven một góc rèm xe lên, nhìn xuống bên dưới, không biết đã quan
sát bao lâu, vẫn không thay đổi gì.
"Tới lúc đối phương phát hiện ra chuyện ở nơi này, e rằng còn phải chờ rất lâu."
Đặng Tử Việt xem thời gian, chắc đã là giữa đêm, bèn khuyên Phạm Nhàn: "Sẽ
không tới sớm như vậy đâu."
Phạm Nhàn mỉm cười, biết đúng là mình hơi nóng vội, giọng nói nói hai câu với
Cao Đạt, rồi tựa vào lưng nhắm mắt dưỡng thần.
Cao Đạt lấy ra một chiếc chăn lông đắp lên người hắn. Dần dần, thân thể vốn
hơi lạnh lẽo dần dần ấm áp, Phạm Nhàn cảm thấy cảm giác mệt mỏi tập kích
giữa hơi ấm, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ say.
...
...
Không biết ngủ bao lâu, Phạm Nhàn mở đôi mắt ra, ừ một tiếng.
Đặng Tử Việt vén rèm liếc mắt nhìn bên dưới, nhỏ giọng nói: "Có người tới."
Phạm Nhàn xốc chăn lông lên, ghé đầu tới gần cửa sổ, híp mắt nhìn xuống. Chỉ
thấy ngoài trạch viện mà Viên Mộng đã ẩn cư, đột nhiên có một người tới.
Người kia quen cửa quen nẻo, nhỏ giọng gõ cửa, rõ ràng nhịp gõ cửa che giấu
một loại ám hiệu nào đó, xem ra là người liên lạc của thế lực Giang Nam phụ
trách tiếp xúc với Viên Mộng.