Khánh Dư Niên

Chương 626

Một tiếng đinh trầm trầm vang lên, mũi tên hung hăng đâm vào đầu cây gậy gỗ.
Lực lượng vô biên trên mũi tên làm chấn động tới mức cổ tay Thạch đại sư run
rẩy, và hình đầu chim khắc trên mũi gậy lập tức nổ tung!
Tam Thạch đại sư nheo mắt lại, trong lòng lại thấy lạnh cả người - kỹ năng bắn
tên như sét đánh này, dường như chỉ có Chinh Bắc Đại đô đốc - Yến Tiểu Ất
mới đạt tới trình độ như vậy, nhưng đáng lẽ bây giờ Yến Tiểu Ất đang ở
Thương Châu, cách kinh đô tới mấy ngàn dặm.
Qua kẽ lá trong rừng, hai mắt tinh tường của Tam Thạch đại sư đã thấy rõ
gương mặt của người bắn tên. Đó là một khuôn mặt trẻ trung mà lạ lẫm, nhưng
hắn biết mũi tên mà mình tự tay tiếp được chắc chắn đã kế thừa chân truyền của
Yến Tiểu Ất. Người trẻ tuổi xa lạ này, nhất định là đệ tử của Yến Tiểu Ất!
Trong lúc suy nghĩ chuyện này, Tam Thạch đại sư đã nương theo lực phản chấn
của nhát gậy vừa rồi, thân thể bay lên không trung, dang rộng người như con
chim lớn, cầm gậy gỗ trong tay đánh như điên về phía kia!
Tuy hắn không biết vì sao đối phương lại tới giết mình, nhưng trước khi mình
bước vào kinh đô hỏi Hoàng đế câu nói đó, hắn không cho phép bản thân lìa
đời.
Tam Thạch đại sư vóc dáng khôi ngô, đầu đội nón lá, trượng ý đầy vẻ sát phạt,
toàn thân lơ lửng trong không trung, tựa như một con chim lớn hung tợn, tràn
đầy khí thế quyết không quay đầu.
Trong cuộc đối đầu với thần tiễn thủ, điểm then chốt nhất chính là phải thu hẹp
khoảng cách với đối phương, thế nhưng... lúc này hắn nhảy vọt lên cao, phơi
bày toàn bộ sơ hở của mình cho đối thủ. Hơn nữa trong lúc lơ lửng trên không
trung đâu có chỗ nào mượn lực, càng khó tránh né những mũi tên quỷ dị đến
cực hạn này...
Tam Thạch đại sư lướt tới, nhìn gương mặt bình tĩnh của gã tiễn thủ thủ kia, biết
đối phương nhân cơ hội bắn tên.
Quả nhiên như hắn đã nghĩ, không biết gã thủ tiễn làm động tác ra sao, hai tay
vung lên một cái, đã rút từ sau lưng ra một mũi tên, căng dây, nhắm đích, bắn
tên!
Ba động tác cực kỳ đơn giản nhưng hoàn thành một cách rất tự nhiên, rất hài
hòa và rất nhanh chóng, cứ như chúng chỉ là một hành động không thể tách rời,
mỹ lệ tới kinh người.
Nét đẹp đơn giản này, xuất phát từ việc rèn luyện gian khổ hàng ngày cùng với
thiên phú bắn cung.
Viu một tiếng! Mũi tên thứ hai lại nhắm về yết hầu của Tam Thạch đại sư, lúc
này hắn đang ở trên không, không cách nào tránh né mũi tên nhanh chóng như
vậy!
Nhưng Tam Thạch đang đợi chính khoảnh khắc này.
Hắn kêu lên một tiếng, không tránh không né, vận chân khí tới ngực bụng, dùng
chính Thiết Bố Sam ngu xuẩn nhất, cũng là mạnh mẽ nhất của mình chống chịu
mũi tên này!
Mũi tên bắn trúng yết hầu của hắn, phát ra một tiếng vang lạ thường.
Ánh mắt Tam Thạch đại sư lóe lên sắc thái lạ, thân hình đã giết tới trước mặt gã
thủ tiễn kia, bổ một gậy xuống!
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ có ba thước. Làm sao gã tiễn thủ kia có
thể tránh được?
o O o
Sắc mặt tiễn thủ vẫn bình tĩnh như trước, đối với nhát trượng như điên cuồng
kia, toàn thân hắn cực kỳ ổn định lùi lại phía sau hai bước, chắn cây cung dài
trước người, miệng thốt ra một chữ: ""Phong!""
Bốn thanh đao kim không biết từ đâu tới, hóa thành bốn luồng sáng, chặn lại
nhát gậy tuyệt sát của Tam Thạch đại sư!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đao tan nát, thế gậy loạn, tro bụi mù mịt dấy lên
khắp rừng.
Trong lớp tro bụi trời đầy kia, tiếng tên bắn lại vang lên, một mũi tên đoạt hồn
xuyên qua làn tro và khu rừng, vượt qua khoảng cách cực ngắn, lại tiếp tục bắn
về phía yết hầu của Tam Thạch đại sư.
Khoảng cách quá gần, Tam Thạch đại sư không kịp né, cũng không dám để yết
hầu yếu ớt nhất của mình liên tục chịu thử thách của tiễn thuật Yến Môn. Vì
vậy, hắn dựng bàn tay, tạo tư thế như đang lễ bái trong thần miếu.
Đối thủ dùng bốn đao chặn nhát gậy của mình, mình sẽ dùng một chưởng chặn
mũi tên này lại.
Mũi tên mảnh mai mà phệ hồn này cắm vào mép bàn tay có vết sạn của Tam
Thạch đại sư, như một con muỗi, nhắm vào da thịt của người đáng thương, lay
động hai lần rồi mới rơi xuống đất.
Chỉ là một tiếng keng rất nhỏnh thân thể của Tam Thạch đại sư lại lay động kịch
liệt.
Hắn bị mũi tên này đẩy lùi về sau một bước... Một mũi tên nữa đến, Tam Thạch
đại sư lại giơ chưởng. chặn, lùi thêm.
Mũi tên bắn ra từ trong tro bụi càng lúc càng nhanh, cứ như không hề gián
đoạn. Không biết rốt cuộc tiễn thủ nấp sau bụi tro có tốc độ tay đáng sợ tới mức
nào nào!
Cứ thế chín mũi tên liền.
Tam Thạch đại sư bị đẩy lùi chín bước, bị những mũi tên đáng sợ này ép tới rìa
đường núi. Hắn rên một tiếng, truyền chân khí vào hai tay, vung cây gậy dài,
đánh bay mũi tên cuối cùng... Sau đó phát hiện dưới chân bị siết chặt, một cái
bẫy thú cực kỳ tanh máu đã kẹp lấy chân phải của hắn!

Bình Luận (0)
Comment