Có rất nhiều chuyện Trần Bình Bình sẽ không bao giờ nói cho Phạm Nhàn biết,
bởi vì lão biết trái tim của Phạm Nhàn còn lâu mới được cứng rắn và kiên
cường như của mình. Lão đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, từ xa loáng thoáng vang
lên tiếng cười đùa của những mỹ nữ mà ông lão này thu thập.
Lão nhìn ra ngoài, nghĩ đến một người luôn ở bên cạnh Trưởng công chúa,
không nhịn được nở nụ cười ngây thơ như trẻ con, nói: ""Thường thì những
việc mà kẻ thù không muốn ta biết, thật ra ta đều đã biết, chỉ là...""
Trong mắt ông lão lóe lên vẻ tự giễu, thở dài nói: ""Trở thành người biết hết
mọi chuyện, thật ra có đôi lúc lại không phải là chuyện hạnh phúc gì.""
Lão đầy tớ nhẹ nhàng bóp vai cho lão, biết ngày mai viện trưởng đại nhân sẽ
mang theo cái đầu và mũi tên gãy vào cung, Quân Sơn hội sẽ lần đầu tiên xuất
hiện trước mặt bệ hạ, còn bệ hạ, cuối cùng cũng phải hạ quyết tâm.
Mà thứ viện trưởng đại nhân cần, chính là quyết tâm của bệ hạ.
Trần Bình Bình chậm rãi cúi đầu, nếu không gây ra một vài đại sự, không chết
mất một vài quý nhân trong cung, làm sao lão lại cam tâm buông tay lìa đời?
Tâm trạng của bệ hạ không được tốt.
Trong cung, trong triều, mọi người đều biết mấy ngày gần đây, tâm trạng của bệ
hạ không được tốt. Vì bệ hạ đã tạm dừng cả tiết mục cố định hàng tuần là cùng
Thái hậu xem hí kịch, ngoại trừ thiết triều hàng ngày, không mấy ai có cơ hội
gặp gỡ bệ hạ. Diêu công công, Hầu công công, và người phục vụ hiện tại là Đái
công công, mấy ngày nay hôm nào cũng bị các đại thần bao vây ngoài cửa cung,
mọi người đều muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Bệ hạ cũng không triệu đại thần thân tín vào cung, nhìn dáng vẻ này, có vẻ
không phải vì phiền não về việc gì.
Nhưng mọi người vẫn biết tâm trạng của bệ hạ không được tốt. Bởi khi yết
triều, hầu hết các sổ sách mà các châu đưa lên bị gạt đi, Chính khanh của Đại
Lý tự bị khiển trách nặng nề, lão Tần đại nhân của Khu Mật viện cũng bị Hoàng
đế mắng mỏ một trận. Tần gia là trọng thần trong quân đội, là tâm phúc trong
tâm phúc của hoàng đế, trong tình huống bình thường, trước mặt bá quan văn
võ, hoàng đế luôn để nể mặt Tần gia đôi chút, nhưng lần này lại đối đãi cay
nghiệt như vậy...
Thủ bị kinh đô, Tần Hằng Tần tiểu tướng sắc mặt không hề thay đổi, khi ra vào
cửa thư phòng, vẫn duy trì nụ cười trong sáng như thường, nhìn dáng dấp dường
như hoàn toàn không để ý đến việc bệ hạ răn dạy nhà mình.
Thấy cảnh này, quần thần hiểu rõ, Hoàng đế đang mượn việc răn dạy tâm phúc
của mình, để nhắc nhở một số người khác trong Kinh đô.
Đây là một thủ pháp khá mơ hồ, mọi người đều không thể đoán được Hoàng đế
muốn nhắc nhở ai, nhưng biết bản thân việc nhắc nhở này đã tồn tại. Đúng như
dự đoán, ngày thứ ba, Diệp Trọng từ Định Châu xa xôi lại lần tiếp tục trình thư
tạ tội đến bệ hạ, nói rằng hiện nay thiên hạ thái bình, Định Châu đã không cần
phải duy trì quá nhiều binh lực, nên giảm bớt một số người.
Tự xin giảm quân, đây là thái độ cực kỳ hoảng sợ của Diệp gia. Hoàng đế điềm
nhiên chấp thuận, không đưa việc này lên thảo luận trong triều đình hay Khu
Mật viện. Quần thần, bao gồm cả Hồ đại học sĩ và Thư đại học sĩ mới nhận
chức, đều cho rằng đây chỉ là tiếp nối của chuyện bên ngoài Huyền Không miếu
năm ngoái chứ không liên tưởng đến các phương diện khác.
Sau khi Diệp gia tự xin giảm quân, dường như tâm trạng của bệ hạ đã được cải
thiện đôi chút, khôi phục việc vấn an Thái hậu nương nương hàng ngày. Đồng
thời cho phép Trưởng công chúa lại được vào cung, Nghiễm Tín cung lại mở
cửa cho Trưởng công chúa.
Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, tạo nên nguy hiểm, người một nhà, sống chung
một chỗ... chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.
Có lẽ Hoàng đế suy nghĩ như vậy, ông lão trong Trần Viên cũng nghĩ như vậy.
Lão thở dài, biết mọi chuyện không tiến hành hoàn toàn theo kế hoạch của
mình, bản thân cần làm thêm chút việc. Tuy nhiên hạt giống đã bắt đầu nảy
mầm, dưới sự nuôi dưỡng của mảnh đất màu đen trong lòng mỗi người, Rồi sẽ
có ngày chúng phát triển thành cây leo mang độc, len lỏi vượt qua lớp đá cứng
rắn bên trên với khí thế không thể ngăn chặn được.
Chỉ có những người sinh sống trong cung mới biết, tâm trạng của bệ hạ thực ra
vẫn chưa khá hơn, gương mặt người vẫn mang theo vẻ âu sầu và một chút khổ
sở khó mà thấy được.
Hoàng đế là chủ nhân của thiên hạ, chủ nhân của cả cung đình, là đối tượng mà
tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ; là người mà tất cả bách tính giao phó gia
sản và tính mạng; là hy vọng về tương lai giàu có của tất cả mọi người. Cho nên
tất cả mọi người trong cung đều cẩn thận từng chút một, cực kỳ căng thẳng suy
đoán xem trong lòng người còn giấu giếm suy nghĩ gì.