Hoàng hậu nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng: "Tuy rằng gia tộc của mẫu hậu đã bị
lũ ác tặc kia tàn sát, nhưng vẫn giấu được vài người trong triều. Còn Phạm
Kiến... hắn dám chuyển cả đống bạc từ Quốc Khố đến Giang Nam, hắn tưởng
rằng có thể giấu được người trong thiên hạ chắc? Hay hắn nghĩ rằng có thể che
mắt bệ hạ? Cho dù bệ hạ có yêu thích Phạm Nhàn đến đâu đi nữa, nhưng cũng
không thể chấp nhận để chuyện như vậy xảy ra dưới mí mắt mình!"
Thái tử thoáng kinh ngạc, không ngờ việc thiếu hụt tại bộ Hộ lại nghiêm trọng
đến như vậy. Hóa ra lá gan của Phạm Kiến to tới mức này! Bây giờ hắn mới biết
mẹ và cô cô đã sớm nắm được căn nguyên gây ra tình trạng của Bộ Hộ, chẳng
trách họ tự tin như vậy.
Hoàng hậu mỉm cười nói: "Sau sự việc của Bộ Hộ, thiên hạ sẽ lại trở lại yên
bình được ít ngày, Phạm Nhàn cũng không thể tiếp tục lộng hành như bây giờ.
Nghĩ cẩn thận lại thì trong lòng bệ hạ, chỉ cần con không gây ra chuyện quá
đáng, cho dù con có tranh chấp với những người khác, bệ hạ cũng vờ như không
nhìn thấy, xét cho cùng thì dẫu sao con cũng là Thái tử. Đó là chuyện mà thiên
hạ đều biết."
Thái tử thở dài một tiếng: "bao đời nay, có lẽ chỉ có chức Thái tử của con đây là
uất ức nhất."
Hoàng hậu cười nhạt nói: "Trong lịch sử, có không biết bao nhiêu Thái tử trước
khi lên ngôi còn sinh sống tệ hơn con nhiều! Sợ cái gì? Chỉ cần chịu đựng đến
ngày đăng cơ, đó sẽ là lúc con hãnh diện."
Hoàng hậu lại lạnh lùng nói: "Mẫu hậu vẫn luôn tin tưởng Bệ Hạ vẫn muốn để
con kế vị, đương nhiên có lý do của mình."
Thái tử hoảng hốt nói: "Nhưng mà... tuy lão nhị đã sụp đổ nhưng lão tam xuống
Giang Nam, lại luôn được Phạm Nhàn mang theo."
Đây là vấn đề được âm thầm bàn luận nhiều nhất trong cung thời gian gần đây.
Tam hoàng tử tuổi còn trẻ nhưng theo theo Khâm sai đại nhân tới Giang Nam
thị sát, danh nghĩa là học tập, chẳng lẽ học tập cách cai trị đất nước? Thậm chí
mẹ đẻ của Tam hoàng tử - Nghi Quý tần cũng trở thành trung tâm của cuộc thảo
luận. Có điều nữ nhân Liễu gia này lại luôn giữ im lặng, thận trọng tự giữ mình.
Hoàng hậu trừng mắt với Thái tử một cái, cắn răng nói: "Ngay cả một đứa nhóc
miệng còn hôi sữa mà con cũng sợ đến thế, liệu có tiền đồ gì?"
Thái tử thở dài rầu rĩ: "Nhi tử thật sự không thể nhìn ra... phụ hoàng có ý như
mẫu hậu nói."
“Không có ý đó, thì đã phế con từ lâu rồi!” Hoàng hậu có vẻ chỉ hận rèn sắt
không thành thép.
Thái tử cười khổ: "Có lẽ, phụ hoàng đang tìm một cơ hội."
Hoàng hậu lắc đầu, bình tĩnh phản đối: "Con sai rồi, so với những huynh đệ
khác... con có một ưu điểm lớn nhất, nhưng con... trước sau gì vẫn không nhận
ra."
Thái tử cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Ưu điểm gì?"
Trên gương mặt bình tĩnh của Hoàng hậu ẩn chứa một ý lạnh, chậm rãi nói:
"Đại hoàng hử có bối cảnh Đông Di, mẹ ruột của Nhị Hoàng tử là Thục Quý phi
ở kinh thành cũng rất có thế lực, mẹ ruột của Tam hoàng tử là Nghi Quý tần
xuất thân từ Liễu gia, trong kinh thành còn là đại tộc, lại có Phạm Nhàn làm chỗ
dựa... Trong tất cả các hoàng tử, chỉ có con... chỉ có hai mẹ con chúng ta là thân
đơn thế cô, không có bất cứ lực lượng gia tộc nào để dựa vào."
“Dẫu sao ta và bệ hạ cũng là một cặp phu thê chung sống với nhau nhiều năm.”
Hoàng hậu cười khinh miệt: "Phụ hoàng của con, cái gì cũng tốt, chỉ có bệnh đa
nghi quá nặng. Đại vị của Khánh Quốc này cần phải truyền đi, đương nhiên bệ
hạ sẽ lo hoàng quyền họ Lý rơi vào tay họ ngoại... Vì vậy, trong việc chọn
người kế vị, chắc chắn bệ hạ không thể chấp nhận chuyện sau lưng người kế vị
có thế lực gia tộc quá khổng lồ."
“Vì vậy, lão nhị không được, lão tam... càng không được!” Ánh mắt lạnh lùng
của Hoàng hậu như hai lưỡi đao đâm vào trái tim Thái tử: "Chỉ có con... bệ hạ
để lão già kia giết sạch gia tộc của mẫu thân con, một mặt là vì nữ yêu tinh độc
ác kia, mặt khác, chẳng phải cũng để dọn dẹp chướng ngại trong tương lai cho
con?"
“Không cần phải sợ, con trai của ta.” Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh
lẽo của Thái tử, thở dài nói: "Nếu không có vấn đề gì lớn, cho dù bệ hạ vận
dụng bao nhiêu thủ đoạn, thực ra cũng đều là để thúc đẩy con trưởng thành kiên
cường hơn. Từ nhiều năm trước, bệ hạ đã chọn con, mà người ấy từ xưa đến nay
không nghi ngờ lựa chọn của mình."
Hoàng hậu cười điên cuồng: "Cho dù lựa chọn của ông ấy vốn là sai lầm."
Sắc mặt hoàng hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, cắn răng nói: "Con đã hiểu
rõ chưa? Chức vị Thái tử của con, tương lai con đảm bảo được chức vị này...
toàn bộ đều là nhờ gia tộc của mẫu thân con đã hi sinh hơn ba ngàn sinh mệnh!
Đó là trưởng bối và người thân của con! Họ chết cả rồi, dựa vào máu của họ,
dựa vào thi thể của họ, mới có thể lát đường cho con đi lên ngự liễn! cho nên
con nhất định phải chịu đựng tiếp, chịu đựng cho đến tận đến ngày thành công!"