Hắn cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thực ra, việc điều động số bạc này, ta đã nói với bệ
hạ ngay từ đầu."
Trong phòng tĩnh lặng như chết, Trịnh Thác há hốc miệng nhưng một lát sau
vẫn không nói được gì, việc thanh tra bộ Hộ bây giờ lấy cớ bộ Hộ lén lút
chuyển quỹ công về Giang Nam để mưu lợi riêng, ai ngờ, chuyện điều động
lượng lớn ngân lượng này... trong cung đã biết trước!
Khó khăn lắm hắn mới bình tĩnh lại được, sau đó nhíu mày nói: "Lão gia, nếu
bệ hạ đã phê chuẩn, hay là dứt khoát làm rõ đi."
Phạm Kiến rất kiên quyết lắc đầu: "Bệ hạ đã có lý do để làm khó dễ... Triều
đình đi ám hại phú thương Giang Nam Minh gia. Chuyện này mà lan truyền ra
ngoài, danh tiếng sẽ tổn thất nặng nề. Có điều bây giờ toàn bộ triều đình đều
đang suy đoán về chuyện đó, bệ hạ không thể không điều tra một chút."
Hắn thở dài và nói: "Thế thì làm sao nói rõ được?"
“Làm sao bây giờ?” Trịnh Thác kinh hãi nói, câu hỏi này mang ý tứ rất rõ ràng,
sự việc vốn do Hoàng đế bệ hạ chủ trì, chẳng lẽ chỉ vì dập tắt điều tiếng mà
Phạm Thượng thư bị ép làm kẻ thế mạng.
Phạm Kiến sắc mặt bình tĩnh nói: "Thân là thần tử, đương nhiên phải chia sẻ lo
âu thay Thánh thượng. Lần này lượng bạc mà Hộ điều chuyển quá lớn, không
thể che lấp mãi được. Nếu cuối cùng trong bộ vẫn bị phát hiện, không còn cách
nào thì bản quan cũng đành đứng ra thay bệ hạ kết thúc việc này."
Triều đình đã sử dụng thủ đoạn không vẻ vang gì để đối phó với Minh gia. Hơn
nữa, dường như sau lưng Minh gia có vô số quan viên trong triều làm chỗ dựa,
để đảm bảo ổn định của triều đình Khánh Quốc. Loại thủ đoạn được bệ hạ âm
thầm phê chuẩn như vậy, đương nhiên không thể công khai với triều đình.
Sắc mặt Trịnh Thác lộ vẻ cảm động và bi thương, ngầm nghĩ trong lòng Phạm
Thượng thư đúng là thần tử trung thành, đã tới mức đầu sóng ngọn gió như vậy
rồi mà vẫn nghĩ đến việc giữ gìn thể diện cho bệ hạ và lợi ích cho triều đình.
“Đại nhân, từ quan thôi.” Trịnh Thác đau xót nói, "Đã đến nước này rồi, không
cần cố gắng chèo chống nữa."
Phạm Kiến lắc đầu, không còn hứng thú.
Trịnh Thác lại khổ sở khuyên nhủ: “Ta biết ngài không phải người lưu luyến
chức quan không nỡ bỏ qua giàu sang phú quý, theo tình hình trước mắt, trong
lòng bệ hạ đã sớm có ý định để ngài từ quan rồi ngừng việc điều tra bộ Hộ. Chỉ
cần Thượng thư từ chức, cũng coi như có kết thúc cho việc điều động quỹ công,
chắc bên Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa cũng không đuổi đánh tói cùng. Hồ
Đại học sĩ và Thư Đại học sĩ cũng sẽ nói giúp ngài...”
Thật ra Trịnh Thác thân là tâm phúc của Phạm Kiến, đã đề nghị chuyện từ quan
này rất nhiều lần, nhưng Phạm Kiến vẫn không đáp ứng. Hắn thở dài não nề
nói: “Có một số việc, rõ ràng có thể thoát thân yên lành... nhưng lại không làm
được.”
Phạm Kiến rũ thấp mi mắt, nói: "Bộ Hộ vẫn do ta quản lý, nhiều năm qua triều
đình chiến tranh liên tục, tiêu tốn vô số ngân lượng, Đại Giang lại sạt lở trong
ba năm liên tiếp, trên thế giới này không hiểu rõ hơn ta về tình trạng Quốc Khố
trống rỗng, cũng không ai hiểu rõ hơn ta về tình hình nguy nan hiện tại. Tất cả
các quan viên đều cho rằng bây giờ vẫn là thời kỳ thái bình hưng thịnh, nhưng
thực tế có ai biết, nguy hiểm tiềm ẩn dưới cảnh hưng thịnh ấy tàng?"
“Nhưng... Tiểu Phạm đã tới Giang Nam, chỉ cần Nội Khố trở về đúng đường,
tình hình nguy cấp của Quốc Khố cũng sẽ giảm bớt.” Trịnh Thác hoảng loạn
nói.
Phạm Kiến cười thầm trong lòng, nếu không phải Nội Khố đã được Phạm Nhàn
kiểm soát hoàn toàn, nếu không phải bệ hạ có lòng tin trong vòng hai năm sẽ
thay đổi tình hình Quốc Khố, làm sao vị Thánh Thiên tử kia lại cam lòng để
mình từ quan?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại cực kỳ đau xót nói: "Chính là vì
Phạm Nhàn vừa quản lý Nội Khố, tình hình trở nên tốt đẹp, cho nên lúc này, ta
mới không đi được..."
Phạm Kiến thở dài nói: "Một là vì đang ở thời kỳ then chốt từ suy thoái đến
thịnh vượng, ta không dám buông tay, còn muốn giúp bệ hạ quản lý thêm hai
năm. Hai thì... cái thằng nhóc An Chi này, trông thì như trầm và lạnh lùng,
nhưng thực chất là người đa tình tàn nhẫn. Nếu ta thực sự từ quan, còn là vì vấn
đề điều chuyển bạc tới Nội Khố... Với tính cách nó, chỉ e sẽ ngay lập tức từ Nội
Khố Chuyển Vận ti trở về kinh đô đòi lại công bằng cho ta."
Trịnh Thác vẻ mặt khiếp sợ, suy nghĩ kỹ càng, nhận ra rằng lời nói của Thượng
thư đại nhân cũng có đôi chút đạo lý.
“Trời đã tối rồi, ngươi về trước đi.” Phạm Kiến nhắm mắt nói: "Còn về vấn đề
trong bộ, ngươi không cần quá lo lắng. Tuy đốm lửa từ các ti đã nổi lên, cuối
cùng sẽ có ngày cháy lan đến bản nha, thậm chí là trên người bản quan, nhưng
chỉ cần kéo dài một ngày, ta sẽ ở lại thêm một ngày nữa. Hơn nữa, ngọn lửa này
mà lớn lên, ai biết sẽ đốt mất bao nhiêu người?"