Khánh Dư Niên

Chương 661

Nhưng lúc này yêu cầu của Mộc Thiết lại có vẻ rất hợp lý.
Phạm Kiến nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài, gương mặt không chút biểu cảm
nhưng trong lòng lại nghĩ. Thân tín của An Chi có vẻ thông minh hơn nhiều so
với trước, thậm chí còn đoán được suy nghĩ của mình.
Suy nghĩ của Phạm Kiến rất đơn giản. Chẳng phải triều đình không phải muốn
điều tra bộ Hộ ư? Bộ Hộ muốn tự vệ thì nhất định phải kéo dài chiến tuyến, kéo
thêm càng nhiều bộ vào... Bộ Lễ mới chỉ là mở đầu, sau khi tất cả sáu bộ đều bị
điều tra và phát hiện vấn đề, chắc chắn vị Hoàng đế anh minh đến cực điểm kia,
cũng không thể cách chức toàn bộ Thượng thư của sáu bộ.
Thượng thư bộ Lại, Nhan Hành Thư liếc nhìn Phạm Kiến một cái, lấy làm bái
phục con cáo già này, vội vàng lắc đầu từ chối: "Triều đình chỉ nói điều tra bộ
Hộ, không nên mở rộng quá nhiều."
Phạm Kiến ngoài miệng cười nhưng bên trong không cười nói: "Có lý, có lý."
Ai cũng có thể ra hai chữ “có lý” này châm chọc cỡ nào. Nhan Hành Thư sắc
mặt đỏ lên, biết rằng đề nghị của mình không hề có lý. Nếu thiếu hụt của bộ Hộ
liên quan đến bộ Lễ, thế thì đương nhiên phải điều tra tiếp.
Hồ Đại học sĩ cũng thấy khó xử, khuyên nhủ: "Bàn bạc thêm một chút đã, bàn
bạc thêm một chút đã."
Nếu để Giám Sát viện tự do điều tra bộ Lễ, cuối cùng chắc chắn sẽ điều tra đến
Thái tử điện hạ, vì thế trước khi vào cung xin ý chỉ, vị đại thần dẫn đầu cuộc
thanh tra này, Hồ Đại học sĩ cũng không dám đưa ra quyết định như vậy.
Ngay lúc này, Thái tử điện hạ cắn răng nói: "Vụ việc của bộ Lễ, sớn muộn gì
cũng phải điều tra. Nhưng mọi việc đều có trước sau, chuyện thiếu hụt của bộ
Hộ vẫn chưa điều tra rõ ràng, mở rộng quá nhanh, e rằng sẽ cản trở ý chỉ của Bệ
Hạ."
Phạm Kiến vẫn mỉm cười nói: "Thái tử điện hạ nói có lý, có lý."
Hồ Đại học sĩ thầm thở dài một tiếng, nói: "Vụ việc liên quan đến bộ Lễ, chúng
ta sẽ vào cung nghe thánh chỉ sau. Cứ theo ý của Thái tử điện hạ, tiếp tục công
việc bên phía bộ Hộ thôi."
o O o
Tiếp tục điều tra, chắc chắn bộ Hộ sẽ bị lục lọi ra càng nhiều vấn đề, cuối cùng
thì bốn mươi vạn lượng bạc cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Thái tử không tin Phạm gia làm việc trong Bộ Hộ mà lại sạch sẽ như vậy!
Đương nhiên Bộ Hộ không sạch sẽ, những cạm bẫy mà Phạm Thượng thư đã bố
trí, những mai phục hắn đã gieo rắc, chắc chắn không chỉ dừng lại ở Thái tử
điện hạ.
Cùng với công tác thanh tra từ từ đi sâu hơn, có không ít bộ nha khác bị bộ Hộ
thành công kéo xuống nước, mà Đại Lý tự còn là nơi đúng mũi chịu sào, Đại Lý
Tự khanh vốn im hơi lặng tiếng bỗng chốc biến sắc, lúng túng không thôi.
Sổ sách ở Bộ Hộ không rối nhưng có quá nhiều hạng mục ngầm, mỗi khoản
thiếu hụt lại chỉ về một phía nào đó trong triều đình đang tham ô.
Thậm chí tra tới cuối cùng, ngay cả nha môn trong sạch như Thái Thủy cũng
không thể tránh khỏi!
Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư bắt đầu cảm giác hẳn lên. Tuy những vấn
đề được tra ra từ bộ Hộ lúc này đều không liên quan đến Trưởng công chúa và
Nhị hoàng tử, bởi vì tiền bạc của những người bên phía mình trước giờ đều tới
từ Nội Khố, nhưng cứ nhìn Phạm Kiến và Bộ Hộ chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, ai
biết hắn có hay không âm thầm sử dụng danh nghĩa nào đó để ám hại Nhị hoàng
tử?
“Dừng ở đây đã.” Nhan Hành Thư cau mày nói: "Sau khi vào cung xin ý chỉ,
ngày mai sẽ tiếp tục."
“Có lý.” Phạm Kiến vẫn chỉ mỉm cười nói hai từ này.
Gương mặt Hồ Đại học sĩ đầy lạnh lùng, nhìn các quan viên trong tổ thanh tra,
thầm nghĩ sao triều đình lại hủ bại đến nước này cơ chứ? Nếu như bệ hạ thật sự
hạ quyết tâm điều tra, đương nhiên Phạm Thượng thư phải từ quan, nhưng chỉ
cần không tra đến Giang Nam, hắn cũng không phải chịu quá nhiều trách
nhiệm. Còn... đám quan viên còn lại trong triều đình, chỉ e phải tới phân nửa sẽ
gặp xui xẻo.
Hoàng cung trong khí trời giữa xuân, thấp thoáng hồng hạnh ló rạng trên bức
tường thấp thấp của nội cung, cây xanh và hoa tươi cùng tô điểm cho nhau,
cảnh đẹp đến mức không muốn rời mắt.
Mặt trời đã lặn, thoáng chốc là tối đen, cửa Ngự Thư phòng mở rồi lại đóng,
đóng rồi lại mở. Mấy nhóm đại thần liên tiếp đến đến đi đi, cuối cùng chỉ còn
lại một mình Hoàng đế bệ hạ lẻ loi trong phòng.
Ngoài ra còn có một lão thái giám và một ngọn đèn sáng.
Bộp một tiếng! Hoàng đế Khánh Quốc đôi mắt nảy lửa, giơ tay vỗ mạnh lên bàn
gỗ nhưng không làm văng chút nước trà nào ra ngoài, lạnh lùng nói: "Hay cho
bộ Hộ, Hay cho Đông Cung, tưởng ta không dám giết người hay sao?"

Bình Luận (0)
Comment