“Ừ, tiếp tục.” Hoàng đế cau mày, biết Hồng công công nói vậy là đang ám chỉ
điều gì.
“Dù sao năm xưa Phạm Thượng thư cũng từng là một tài tử phong lưu.” Hồng
lão thái giám mỉm cười nói: "Là một người đa tình, lão nô mạo muội, thường
thấy rằng hễ người đa tình thì cũng có thể trở thành ràng buộc của người khác.
Nếu Phạm Thượng thư lưu lại tại kinh thành, thì Tiểu Phạm đại nhân sẽ làm
việc tại Giang Nam sẽ ổn thỏa hơn nhiều."
Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, một lúc lâu sau mới nói: "Lúc trước trong cung
Thái hậu, Thái Hậu cũng nói tương tự nhiên như vậy, một là nể mặt mũi của
nhũ mẫu ở Đạm Châu nên trong cung thường hay thi ơn cho Phạm phủ, thứ hai
là Phạm Kiến ở lại kinh thành, còn Phạm Nhàn làm việc ở Giang Nam, đúng là
sẽ yên tâm hơn."
Thế nào gọi là yên tâm? Chẳng qua là âm thầm phòng bị và uy hiếp tối mà thôi.
“Công hầu cũng được.” Cuối cùng Hoàng đế nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Trẫm sẽ
không bạc đãi Phạm gia, nhưng trẫm cũng không để cho sự vụ bộ Hộ kết thúc
như vậy."
Dùng tước vị công hầu để đổi lấy quyền lực Thượng thư, không biết Phạm Kiến
đang chịu thiệt hay đang chiếm lợi.
o O o
Trong Phạm phủ.
Phạm Kiến nhắm mắt lại, nhấm nháp bát canh, hưởng thụ bàn tay của Liễu thị
đang xoa bóp phía sau, thở dài nói: "Chỉ e bệ hạ sẽ hiểu lầm ta đang uy hiếp
người, thế thì sẽ không tốt."
Gương mặt Liễu thị ảm đạm, biết việc này khó mà kết thúc. Tuy trong cung sẽ
không có hành động gì quá đáng với Phạm phủ của họ, nhưng dẫu sao lão gia
cũng phải từ bỏ chức vị Thượng thư bộ Hộ. Ý định của Hoàng đế bệ hạ, lại
được gửi tới phủ Phạm một cách chính xác và thận trọng thông qua Nghi quý
phi.
Mấy ngày qua, công tác thanh tra bộ Hộ vẫn đang tiếp tục một cách chán
chường, số người liên lụy càng lúc càng nhiều. Toàn bọ triều đình đã hóa thành
một vũng nước đục, khiến cho trong lòng văn võ bá quan ai cũng bàng hoàng.
Giám Sát viện cũng đã bắt được không ít người, bản thân bộ Hộ chính cũng bị
tra ra một số vấn đề, chỉ có điều nỗ lực của một số phe phái tạm thời chưa có
kết quả gì. Vẫn chưa ai được con đường bí mật vận chuyển bạc giữa bộ Hộ và
Giang Nam.
Rất nhiều người bao gồm cả Trưởng công chúa đã bắt đầu cảm thấy cực kỳ bất
an. Chẳng lẽ ngân lượng mà Phạm Nhàn sử dụng ở Giang Nam không phải của
bộ Hộ? Chỉ cần không có tội danh lớn này, ngay cả Hoàng đế cũng không thể
cươinxg ép Phạm Kiến cáo lỗi từ quan.
“Mưa lũ mùa hè sắp đến.” Phạm Kiến mỉm cười nói: "Triều đình cần dùng bạc,
việc thanh tra bộ Hộ sẽ được hoãn lại. Ta sẽ tiếp tục trì hoãn với bệ hạ, chỉ cần
kéo dài đến Tết sang năm Phạm Nhàn trở về kinh đô, thế thì không còn vấn đề
gì lớn."
Liễu thị nở nụ cười, thế mới biết thứ lão gia đang chờ, lại là trận lũ lụt do ông
trời giáng xuống.
Dùng thiên uy đấu với thiên uy, bệ hạ vốn không phải là hôn quân, đương nhiên
biết bên nào nặng, bên nào nhẹ.
“Nhưng không biết tình hình bên phía Phạm Nhàn ra sao rồi.” Phạm Kiến có vẻ
lo lắng: "Việc điều chuyển bạc tới công trình trị thủy đã khiến nó tiêu tốn không
ít sức lực, Minh gia cũng không phải là dễ nuốt như vậy đâu."
Mưa, cứ thẳng thắn rơi xuống, trong các khu vườn khắp kinh đô, hoa đã nở rộ
từ lâu, dần dần rơi rụng xuống bùn.
Liên quan tới việc thanh tra bộ Hộ, trong cung còn đang chờ một kết quả, cho
nên lại khổ cho các quan viên trong triều. Đến giờ phút này, các quan viên đều
hiểu được, ai muốn đánh đổ bộ Hộ, bản thân cũng phải chuẩn bị ngã trước.
Hoàn toàn không cần chờ đến lượt Phạm đại nhân ở xa xôi Giang Nam lên
tiếng, lão Phạm đại nhân ở kinh đô đã thể hiện đủ lá bài chưa lật.
Điều tra đi điều tra lại, chắc chắn không phải muốn tra tới người mình, ai lại
muốn làm một việc ngu ngốc như vậy? ―― Huống hồ, Thái tử đã làm một ví
dụ ngu ngốc điển hình.t.
Trong quan trường, lớn nhất chính là miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế, thứ
hai lớn chính là cái gọi là quy tắc ngầm, còn bây giờ bộ Hộ đang lắc tới lắc lui
giữa hai thứ này. Nhưng cho dù có bị lắc thế nào, nó vẫn cứ cứng rắn chống
chọi không chịu đổ xuống.
Phạm Kiến không chịu tự xin từ chức để kết thúc việc này, ngay cả khi trong
cung có tin đồn bệ hạ chuẩn bị sử dụng cách hiếm thấy nhất là ban tước vị để bù
đắp, Phạm gia vẫn đang đang cắn răng chèo chống. Trong lúc nhất thời, các
quan viên trong kinh đô đều không khỏi bái phục thái độ kiên định kiên định
của Phạm Kiến.
Thực ra Phạm Kiến cũng không hề cắn răng chèo chống. Khi bộ Hộ đã liên lụy
tới quá nhiều quan viên, khi Thái tử bắt đầu chuyển ánh nhìn sang hướng khác:
chẳng hạn như tự bảo vệ, chẳng hạn như sau khi kéo mấy vị huynh đệ của mình
xuống nước, Thượng thư bộ Hộ không buồn trở lại nha môn bộ Hộ, mà là bắt
đầu nhàn nhã ngồi trong phủ uống trà, đi tới trang viên ngắm cảnh non nước,
đôi khi lại tới chơi ở các phủ đệ thân thiết.