Vị quan viên trẻ tuổi này họ Hạ, tên Tông Vĩ, chính là tâm phúc mới thăng cấp
trong triều đình hiện tại, trước đây có chút liên hệ với phe Trưởng công chúa và
Đông Cung, bây giờ lại rất được Hoàng đế rất tán thưởng.
Chính vì Hồ Đại học sĩ cũng không muốn làm lớn chuyện trong sự vụ bộ Hộ,
cho nên tuy bệ hạ có nhiều ý định không thể nói ra ngoài miệng, nhưng giờ
cũng không thể lợi dụng công việc của các quan viên. Chính vì vậy, bệ hạ mới
điều vị Tả đô Ngự sử mới nhận chức Đô Sát Viện, Hạ Tông Vĩ tham gia nhóm
thanh tra bộ Hộ.
Các quan viên môn đưa mắt nhìn Hạ Tông Vĩ, đương nhiên cũng họ muốn biết
từ miệng của vị trẻ tuổi này, rốt cuộc trong cung định xử trí chuyện này như thế
nào.
Người này đã được chỉ định tới theo dõi công việc trong Môn Hạ Thư Trung
suốt ba ngày. Hắn luôn làm việc một cách trầm lặng và chuyên tâm, đối với Hồ
Đại học sĩ và các vị đại thần, hắn luôn cư xử một cách lễ phép và nghiệp túc,
không nói nhiều, không tự ý hành động, đúng chất trầm ổn tam muội.
(Tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng:
tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục)
Có điều, bị mấy vị quan viên nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Tông Vĩ biết rằng
mình nhất định phải thể hiện bản thân có chút năng lực, không chỉ vì chính
mình, mà còn vì bệ hạ.
“Một đống hỗn độn.” Hắn thở dài, ôn tồn nói với mấy vị quan viên: "Xem ra
chúng ta vẫn phải chậm rãi giải quyết vụ việc này, Trước đây Hồ Đại học sĩ
cũng có hơi nôn nóng. Các vị đại nhân không cần lo lắng quá mức."
Tiếp tục giải quyết vụ này, thực ra là thể hiện thái độ của trong cung. Phạm gia
đã ứng phó một cách xảo diệu và cứng rắn, khiến cho trong thời gian ngắn
hoàng cung không thể tìm ra biện pháp nào hay để thay thế vị Thượng thư bộ
Hộ này, chỉ có thể đợi cơ hội khác.
Các quan viên im lặng, trong lòng họ cảm thấy không cam tâm, cũng loáng
thoáng lo lắng.
Nếu chức vị của Phạm Kiến không thay đổi, thì rõ ràng bản thân họ, những
người lãnh đạo trong đợt tấn công này sẽ phải trả cái giá tương ứng.
o O o
Sau đó khi thiết triều, các quan viên thuộc phe của Trưởng công chúa và Đông
Cung đã phát động cuộc tấn công cuối cùng, không vì tiêu diệt kẻ địch mà chỉ
để tự bảo vệ mình. Tuy bộ Hộ khá sạch sẽ nhưng vẫn bị nhóm thanh tra tìm ra
một số vấn đề. Đặc biệt là sau khi Hạ Tông Vĩ tham gia chỉ đạo, quần thần đã
bỏ qua những tội danh kinh người, chỉ nhắm vào một số vấn đề nhỏ trong bộ
Hộ, ví dụ như một số khoản mục trong sổ sách không được rõ ràng, hoặc... có
một khoản bạc nhỏ không rõ tung tích.
Tuy đây chỉ là những vấn đề nhỏ, nhưng ít nhất cũng chứng minh được nhóm
thanh tra bộ Hộ chúng ta không phải bới móc công kích để trả thù, mà là chúng
ta thật sự muốn tìm ra vấn đề trong bộ Hộ.
Khi thiết triều, nghe những vị đại thần kia dõng dạc chỉ trích, Hồ Đại học sĩ ở vị
trí đầu tiên bên trái cười lạnh, sắc mặt của Thư Vũ bên cạnh hắn lại đầy lo lắng,
Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư không nói một lời.
Hoàng đế ngồi uy nghiêm trên ghế rồng, nhìn một người giữa đội ngũ quan văn
bằng ánh mắt phức tạp.
Ngày hôm nay, Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến, cũng đã lên thiết triều.
Hoàng đế nhìn Phạm Kiến bên dưới mái tóc đã thoáng hoa râm, thở dài trong
lòng, mở miệng hỏi: "Khoản tiền mười tám vạn lượng bạc đó đã đi đâu?"
Phạm Kiến bước ra khỏi hàng ngũ, không tự biện hộ, không giải thích, đầu tiên
hành lễ, rồi trực tiếp thỉnh tội.
Mười tám vạn lượng bạc này đã được đưa tới nha môn Tổng đốc Hà Vận từ lâu.
o O o
<<>>
Toàn bộ triều đình lập tức xôn xao, bộ Lại và các quy củ chủ trương thanh tra
bộ Hộ ai nấy sắc mặt vui mừng nhưng lại lập tức giấu đi, hoàn toàn không hiểu
vì sao Thượng thư bộ Hộ vốn lão luyện lại thản nhiên thừa nhận trước mặt bệ hạ
và toàn bộ triều đình, mình đã tự ý điều bạc trong ngân khố tới nha môn Tổng
đốc Hà Vận. Nhưng bọn họ biết, đây là cơ hội không thể bỏ qua!
Trong lúc nhất thời, các quan viên dồn dập rời hàng, dáng vẻ đầy chính nghĩa
chỉ trích bộ Hộ, chĩa thẳng mũi mâu về phía Phạm Kiến.
Trên thế giới này, chỉ có ý chỉ của bệ hạ mới có quyền điều động bạc trong
Quốc Khố, ngoài ra không ai được phép. Phạm Kiến đã để bộ Hộ điều chuyển
bạc tới nha môn Tổng đốc Hà Vận nhưng không được Hoàng đế phê duyệt, cho
dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều là tội lỗi khi quân phạm thượng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào gương mặt mệt mỏi của Phạm Kiến, ánh mắt lóe
lên hào quang, nhưng lại như không hề nghe thấy những tiếng đòi hỏi trừng
phạt bộ Hộ từ các thần tử trong triều đình.