Khánh Dư Niên

Chương 67

Hảo cho một Ngôn Băng Vân hữu tình.

Lời nói tha thiết đến thế, mang theo vô số tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, khiến cho Phạm Nhàn tâm như sắt thép cũng nhịn không được thở dài, khuôn mặt Vệ Hoa vô cùng phẫn nộ nhìn Ngôn Băng Vân đang an tọa, dường như hận không thể lập tức băm thây vạn đoạn vị mật thám địch quốc này.

Theo tiếng nức nở khe khẽ yếu ớt, Trầm tiểu thư được mời ra khỏi nhà tù.

Phạm Nhàn thở dài một tiếng:

-Thật là một cô gái ý nặng tình thâm.

Lời tuy nói như thé nhưng trong bụng hắn lại có nghi ngờ, vì vị tiểu thư này là con gái đại đầu mục Cẩm y vệ Bắc Tề Trầm Trọng. Trong mấy năm nay Ngôn Băng Vân giấu mình ở Bắc Tề có thể có một vài gút mắc tình cảm với nàng, nhưng Ngôn Băng Vân là ai? Là gián điệp cấp cao nhất của Nam Khánh mà Bắc Tề bắt được trong mười lăm năm qua, giam giữ trông coi vô cùng sâm nghiêm, thì làm sao có thể để cho vị Trầm tiểu thư kia công khai tùy ý tới, lại còn biết mặt nhiều sứ thần Nam Khánh mà diễn trò?

Đột nhiên lòng hắn khẽ động, hiểu được suy nghĩ của những đồng nghiệp phương Bắc này.

Lúc này trong tù thất cũng yên tĩnh nhiều, Ngôn Băng Vân vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, chỉ tự rót trà cho mình thong thả uống, nhân vật lợi hại giấu mình ở Bắc Tề này, hai hàng lông mày như sương, khuôn mặt lạnh lùng, đem đến cho người ta một cảm giác chẳng quan tâm – dường như sinh tử của chính mình cũng chẳng cần biết.

Lúc này Vệ Hoa dường như đã nén được phẫn nộ lúc nãy xuống, nhìn Ngôn Băng Vân, nhíu nhíu mày:

-Ngôn công tử, mặc kệ người nói thế nào, hai năm trước, chúng ta coi như bạn tốt. Mọi người đều là vì đất nước của mình, cũng không kể làm gì, nhưng xin hãy nhớ kỹ, là ta vĩnh viễn không thể tha thứ. Lần này, sau khi rời khỏi đây, xin ngươi đừng bước chân vào Đại Tề ta thêm một lần nào nữa. Bệ hạ đã hạ mật chỉ qua Trầm đại nhân, nếu sau này ngươi còn dám bước vào Đại Tề ta, Đại Tề ta dù phải tập hợp ba nghìn thiết kỵ cũng phải chém cái đầu ngươi xuống.

Ngôn Băng Vân khẽ cúi đầu, tựa như không nghe thấy lời hắn nói, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chuôi chén trà. Trước khi thân phận của hắn bị vạch trần, hạ ngục vào năm trước, Vân đại tài tử đã từng ở Kinh đô giao thương kinh tế giao thiệp khắp nơi mạnh vì gạo bạo vì tiền này, hôm nay dường như biến thành câm điếc.

-Hôm nay ta đến xem hắn.

Phạm Nhàn vẫn không biểu tình nói với Vệ Hoa.

-Ta cần xác định được một ngày, khi nào có thể đón hắn quay về sứ đoàn.

-Không thể quay về sứ đoàn. Hắn chỉ có thể lén lút rời kinh. Ngươi cần phải biết ở kinh đô có bao nhiêu người muốn ăn tươi nuốt sống người này.

Vệ Hoa nói, hàn ý mười phần.

Phạm Nhàn lắc đầu:

-Bệ hạ có chỉ, ta phải đón Ngôn đại nhân về sứ đoàn. Còn về bản lãnh che giấu, chúng ta tự nhiên biết, lẽ nào ngươi nghĩ chúng ta tự nhiên thích dây vào phiền phức sao?

Vệ Hoa nhíu mày, hắn biết Tiếu Ân và Ti Lý Lý đã vào kinh, hiệp nghị lần này phía Nam Khánh đã thực hiện đủ, phe mình xác thực không thể kéo dài nữa. Mặt khác, lần trước Phạm Nhàn xông vào phủ đệ nhà mình, xác thực rước lấy rất nhiều chê trách. Thế nhưng cái đề nghị nhìn như hoang đường kia, chẳng hiểu vì sao, nhưng thực sự đã động tới người trong cung, còn cả vị Trầm đại nhân trong tay nắm rất nhiều quyền lực nữa.

-Ta sẽ lập tức làm thủ tục!

Phạm Nhàn bình tĩnh gật đầu:

-Có thể đồng ý với ta được không? Ta có hai câu muốn nói riêng với Ngôn đại nhân.

Vệ Hoa nhăn mặt, nghĩ thầm nếu đối phương thực sự muốn thương lượng cái gì, chờ Ngôn Băng Vân quay về sứ đoàn chẳng phải sẽ càng bí ẩn hơn sao? Nghĩ tới nghĩ lui, không biết vị Phạm đại nhân này muốn làm gì,gật đầu, ý bảo vị phó chiêu an sứ ra ngoài cùng mình.

Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn, Vương Khải Niên và một người vẫn cúi đầu lạnh lùng hết sức Ngôn Băng Vân.

---

Phạm Nhàn toàn bộ không có cảm giác như đang ở đại lao Cẩm Y vệ địch quốc, mặt mày ôn hòa tươi cười kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt Ngôn Băng Vân, nhìn khuôn mặt người thanh niên anh tuấn này, mở miệng nói:

-Ta là Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn biết, trước khi Ngôn Băng Vân bị bắt, mình đã vào kinh. Đối phương là đại ca gián điệp của Giám Sát Viện ở phương Bắc, nhất định có nghe qua tên mình.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, ngón tay Ngôn Băng Vân chậm rãi trượt khỏi chén trà, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Chỉ là trong ánh mắt tràn đầy chậm chọc và coi thường, điều này rất ngoài ý muốn của Phạm Nhàn.

-Phạm Nhàn? Con tư sinh của Hộ bộ Thị lang Phạm Kiến, ở Đạm Châu chỉ uống rượu, vô tài không hơn!

Ngôn Băng Vân mở miệng nói, giọng nói rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng hoàn toàn không hề thích hợp.

-Ngươi tới đây làm cái gì?

Phạm Nhàn thở dài:

-Ta nói Ngôn đại nhân, ngài bị bắt hơn nửa năm, thế gian cũng thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là gia phụ đã làm Hộ bộ Thượng thư. Thứ hai, kẻ vô tài tại hạ hôm nay là chính sứ sứ đoàn, lần này tới Bắc Tề, việc đầu tiên là đón ngài về nước.

Không hiểu sao Ngôn Băng Vân có vẻ rất chán ghét Phạm Nhàn, Phạm Nhàn hắn cũng không hiểu vì sao.

-Đón ta về nước?

Lần thứ hai Ngôn Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, năm nay hắn cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong đôi lông mày cũng đã lẫn vài sợi bạc, nhìn qua có cảm giác hơi quỷ dị:

-Ngươi là người phương nào? Dựa vào cái gì ta phải tin ngươi?

-Ta là Phạm Nhàn, hiện là Giám Sát Viện Đề Ti.

Phạm Nhàn biết đối phương là đại ca mật thám, nhất định là vô cùng cẩn thận, khẳng định còn đang suy đoán không biết đến tột cùng thì đây có phải là thủ đoạn của người Tề không. Vì vậy tháo xuống một yêu bài bên hông, đưa đưa trước mặt Ngôn Băng Vân.

Ánh mắt hắn nhìn qua mộc bài, nhíu mày, hắn biết yêu bài này rất khóilàm giả, nhưng vẫn không thể tin được, người thanh niên trước mặt này còn trẻ hơn cả mình, vậy mà có thể trở thành Đề Ti đại nhân của viện. Phải biết rằng Đề Ti đại nhân chính là siêu nhiên dưới mỗi viện trưởng, bát đại xử danh nghĩa không bị quản lý nhưng thực tế đều phải chịu hạn chế.

Mà hơn nửa năm bị nhốt, Ngôn Băng Vân đã từ lâu phong bế tinh thần, sẽ không tin một bất kỳ người nào có bất kể điều gì không hợp lý. Hắn không dám bốc lên nguy hiểm nào hết, bởi vì bất kỳ tin tức nào hắn nói ra cũng đều có thể khiến cho toàn bộ mạng lưới tình báo của Khánh quốc ở Bắc Tề bị diệt sạch, đại sự như thế,phải thận trọng!

Vương Khải Niên vẫn im lặng bên cạnh Phạm Nhàn tiến lên, nhẹ giọng:

-Ngôn đại nhân, Phạm đại nhân là Đề Ti mới nhậm chức, lần này tới đây chỉ luôn nghĩ cách cứu đại nhân ra tù.

Ngôn Băng Vân lạnh lùng liếc Vương Khải Niên:

-Ngươi là Nhất Xử Vương đại nhân?

-Đúng.

Đối mặt với Ngôn Băng Vân vẫn đang ngồi trên ghế, không hiểu sao Vương Khải Niên lại cảm thấy hơi lo sợ. Lại nghĩ đến người này đã bị bắt giam hơn nửa năm, hắn không biết nên kính nể hay thông cảm, mấy ngày nay có lẽ không được đối xử tốt.

-Ta không cần ngươi xác định thân phận của ta.

Phạm Nhàn nhẹ vỗ vỗ vai Ngôn Băng Vân vừa cười vừa nói:

-Chuyện này sẽ sớm xong thôi, ngươi có thể vẫn giữ im lặng, hoặc theo sứ đoàn về nước, chờ thấy Trần Bình Bình và phụ thân ngươi hãy mở miệng. Có lẽ tới lúc đó ngươi cứ yên tâm một chút.

Nghe hắn nói vậy, chân mày Ngôn Băng Vân cau lại, biết đó không thể là tính toán của người Bắc Tề.

Nhưng Phạm Nhàn lại hiểu nhầm ý tứ cái nhíu mày đó, sắc mặt phát lạnh, cẩn thận vén áo Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm một tia trêu chọc, nhẹ nhàng hỏi:

-Ngươi muốn xem?

-Ừ! ~ Phạm Nhàn bình tĩnh ừ một tiếng, sau đó dùng ngón tay cởi cái áo choàng trắng trên người Ngôn Băng Vân, áo choàng trắng như mây trong như tuyết, tấm áo rời khỏi cơ thể Ngôn Băng Vân có tiếng rách khe khẽ.

Sắc mặt Ngôn Băng Vân không thay đổi, ngay cả hàng mi cũng không rung động.

Sắc mặt Phạm Nhàn xấu đi, dưới tấm áo choàng này là bộ da kinh khủng của Ngôn Băng Vân, phủ khắp là những vết thương một vết lại một vết, rõ ràng đều là thịt mới da mới mọc, xem ra đã chăm sóc lâu rồi mới bây giờ mới có thể phục hồi được như thế. Nhìn gần một chút, nhiều vết thương như thế, có thể nghĩ, dưới tấm áo choàng trắng che đi, thân thể Ngôn Băng Vân đã chịu qua hành hạ thế nào.

Vương Khải Niên tức giận mắng vài câu, Phạm Nhàn cũng khôi phục lại sắc mặt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Băng Vân hỏi:

-Đã bao lâu không bị thụ hình?

-Ba tháng.

Ngôn Băng Vân cười đáp, dường như người đã bị hành hạ đày đọa như thế không phải mình vậy.

Phạm Nhàn cẩn thận từng chút một mặc lại tấm áo choàng cho hắn, thở dài:

-Bắc Tề biết thời gian chúng ta tới nên mới ngừng ba tháng. Ba tháng đó, vết thương đáng sợ như vậy, Ngôn đại nhân thực sự đã phải chịu khổ rồi…

Ngôn Băng Vân nhàn nhạt nhìn hắn, dường như không hài lòng với lời nói của Đề Ti đại nhân:

-Ngài quan tâm chuyện của ta có hơi dư thừa.

Phạm Nhàn cứng người, không biết nên nói thế nào. Mình chỉ thể hiện chút quan tâm, kết quả đã bị bị nhân huynh này châm chọc là thiếu chuyên nghiệp!



-Trước hiệp nghị, ta sẽ không nói gì.

Ngôn Băng Vân nhìn vào hai mắt Phạm Nhàn:

-Ta chỉ hiếu kỳ, không biết triều đình dùng thủ đoạn gì có thể lôi ta ra khỏi đại lao Bắc Tề được.

Không đợi hai người Phạm Nhàn trả lời, Ngôn Băng Vân hơi thở dốc, âm ngoan nói:

-Đừng nói với ta, triều đình ngu xuẩn đem bãi cỏ tiềm long để đổi lấy kẻ vô dụng như ta

-Yên tâm đi, là ta nguyện ý, Bệ hạ sẽ không ngu xuẩn đâu.

Phạm Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu, nói cho vị Ngôn công tử này nghe về nội dung cơ bản của hiệp nghi lần này.

Trong đại lao bỗng nhiên lâm vào một bầu không khí trầm mặc cực kỳ quái dị. Ngôn Băng Vân cúi đầu, nửa ngày không nói gì. Phạm Nhàn nhìn hắn, bỗng nghe hắn lẩm bẩm:

-Dùng Tiếu Ân đổi ta?

-Ngu xuẩn!

Ngôn Băng Vân ngẩng phắt đầu lên, dùng một ánh mắt châm chọc và phẫn nộ gắt gao nhìn Phạm Nhàn, chỉ có giọng nói là vẫn bị đè ép tới cực nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment