Phạm Nhàn gãi gãi đầu,nói: “Rõ ràng ta mong hắn chết, nhưng nếu hắn tự chết
trước khi ta muốn hắn chết, thế thì chúng ta... lại có chút vấn đề.“
“Ai đã chết?” Cao Đạt nhíu mày hỏi.
"Vị lão tổ nãi nãi trong mắt bách tính Giang Nam, vị Minh lão thái quân đã đã
cứu sống không biết bao bách tính nghèo khó." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Do
không chịu nổi sỉ nhục khi Giám Sát viện bước vào Minh Viên, không thể chịu
đựng được áp bức của Tiểu Phạm đại nhân ta trong nhiều ngày nay, buổi sáng
hôm nay tự vẫn bỏ mình rồi."
Minh lão thái quân tự sát?
Cao Đạt cực kỳ kinh hãi, tuy hắn đến từ kinh đô nhưng cũng biết thế vị lão tổ
tông Minh gia này đang có uy tín và địa vị ra sao trên khắp Giang Nam.
"Dùng cái chết để thể hiện ý chí của mình." Phạm Nhàn cười mắng: "Minh
Thanh Đạt đúng là tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn mẹ của hắn."
Thực ra, Minh lão thái quân không muốn chết.
Đương nhiên đây là một câu nói nhảm, trên thế giới này không có ai muốn chết,
kể cả Minh lão thái quân đã già yếu lọm khọm, không biết còn sống được mấy
năm, bà lão này cũng hưởng phúc ở Giang Nam quá đủ rồi, nhưng Minh lão thái
quân vẫn không muốn chết.
Danh tiếng của Minh gia ở Giang Nam rất tốt, làm rất nhiều việc thiện như mở
hàng phát cháo, giúp đỡ học sinh. Trong lòng mọi người, Minh lão thái quân
giống như một vị lão thần tiên thần nào đó, mặt mày hiền từ, trên tận tầng mây,
toàn thân bọc bởi lớp mật ngọt ngào, trang phục sáng chói. Đến mức trong dân
gian Giang Nam hiện tại, thậm chí ở một số nơi xa xôi, đã có người bắt đầu lập
đền thờ cho Minh lão thái quân.
Rõ ràng Minh lão thái quân chưa từng liên hệ giữa đền thờ người sống và tuổi
thọ của mình, cũng không hề nghĩ tới sau khi đền đã được dựng rồi, liệu bản
thân còn có thể... hay nên nói là, bản thân nên sống thêm mấy ngày? Gần đây bà
lão đã dành toàn bộ tâm trí để đối phó với sức ép từ khắp nơi của Giám Sát
viện, cũng lên kế hoạch ứng phó từ lâu.
Trong buổi sáng đẹp trời này, khi nghe tin Giám Sát viện đã đưa mật thám vào
viện lục soát, bà lão tức giận đến nổi mặt mày đỏ bừng, la mắng: “Từ khi Minh
Viên được xây dựng, làm gì có chuyện quan phủ vào lục soát? Ngay cả khi
Tổng đốc đại nhân vào phủ cũng phải tuân theo lễ nghi, lũ khốn kiếp Giám Sát
viện này!“
Bà lão đang ở trong một đình viện nho nhỏ nằm sâu nhất trong Minh Viện, hoàn
toàn không thấy tiếng lục soát ồn ào của Giám Sát viện ở đằng trước, nhưng
cảm giác nhục nhã này vẫn khiến Minh lão thái quân cực kỳ phẫn nộ, híp mắt
nói: “Ngươi định để nhà ta bị ức hiếp như vậy sao?“
Người đang đứng bên cạnh bà, chính là chủ nhân hiện thời của Minh gia trên
danh nghĩa, con trai trưởng trong nhà - Minh Thanh Đạt, gương mặt hắn tái mét,
biết mẹ mình nói vậy là có ý gì, nhỏ giọng nói: “Đã phái người đi rồi, chỉ có
điều... dù gì thì lão tứ cũng là huynh đệ.“
Minh lão thái quân lạnh lùng khinh thường nhìn đứa con trai của mình một cái,
nghĩ thầm không có lòng dạ ác độc thì sao mà làm được đại sự? Sao mà đối mặt
được với thế công mạnh mẽ của Giám Sát viện, để kéo dài hơi tàn của mình,
chịu đựng cho đến ngày trong kinh lật mình?
“Trong lòng phải tàn nhẫn hơn một chút.”
Minh lão thái quân dạy dỗ.
Minh Thanh Đạt nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân, nở nụ cười kính
cẩn và hiếu thảo, đáp lại một tiếng.
“Hôm nay Giám Sát viện xông vào Minh Viên như vậy, chắc chắn là vì Chu tiên
sinh.” Minh Thanh Đạt nhìn mẫu thân của mình, ân cần nói: “Người xem liệu...
có cần?“
Minh lão thái quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, biết ý hắn có ý gì. Chu quản gia
chính là Đại quản gia của Minh gia, cũng là tiên sinh thu chi của Quân Sơn hội.
Người này quá quan trọng, nếu để Giám Sát viện tìm ra, rất nhiều thông tin về
Quân Sơn hội sẽ bị Phạm Nhàn nắm được, từ đó gián tiếp bị Hoàng đế nắm giữ.
Bất luận là từ góc độ tự vệ cho Minh Viên hay vì an toàn của Quân Sơn hội,
Chu quản gia đều phải chết. Nhưng vấn đề là... Minh lão thái quân nhẹ nhàng
thở dài nói: “Có phải ngươi không biết đâu, vị này tiên sinh họ Chu, là người
mà Trưởng công chúa phái đến gia tộc chúng ta, giết hay không giết, không
phải do chúng ta quyết định.“
“Đã sắp lục soát tới phía sau rồi.” Minh Thanh Đạt mặt không biểu cảm nói,
nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.
Quân Sơn hội? Tổ chức cấp bậc này làm sao lại liên quan đến đại tộc phú
thương như Minh gia được chứ? Quả nhiên, bây giờ đã là tình thế cưỡi hổ,
muốn thoát cũng không thể thoát được. Xưa nay hắn luôn có thành kiến rất sâu
đối với mối quan hệ sâu đậm của Minh lão thái quân và Trưởng công chúa bên
kia, còn đối với Quân Sơn hội lại càng muốn tránh né.