Đương nhiên không thể dùng danh nghĩa Giám Sát viện, chỉ có thể dùng danh
nghĩa Khâm sai khu vực Giang Nam.
Phải biết Giám Sát viện không thể can thiệp vào công tác quản lý của địa
phương, đặc biệt là không được phán xử vụ việc dân sự. Hôm nay làm vậy là
chơi chiêu“treo đầu dê bán thịt chó“, coi như là Phạm Nhàn mượn cớ.
Hai bên đối đầu ngay tại cửa vào hậu viên. Phía bên kia, đám gia đinh hộ vệ
trong Minh Viên đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ phút này rốt cuộc không nổi nữa,
không ngừng chửi mắng thô tục, tâm trạng sôi sục. Dám tay chân và tư binh vốn
nên nấp ở một bên giờ cũng lộ diện, bao vây tổng cộng gần bốn mươi quan lại
của Giám Sát viện ở giữa sân.
Đặng Tử Việt sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Minh thiếu gia, ta nên tiếp tục
tìm kiếm, hay các ngươi định kháng chỉ đây?“
Quyết định của Khâm sai đại diện cho ý chỉ của thiên tử, ai dám chống đối?
Khuôn mặt của Minh Lan Thạch thay lúc xanh lúc trắng, nghiến chặt răng, thể
hiện rõ vẻ nhục nhã và khó xử, một lúc lâu sau, hắn tức giận hét lớn: “Tìm đi!
Ông trời này có mắt đấy! Ta không tin Giám Sát viện các ngươi ỷ thế áp bức
người khác, sau này lại không bị báo ứng!“
Đặng Tử Việt chẳng quan tâm đến mấy lời đó, tay cầm chuôi thanh phác đao,
cất bước xông vào hậu viên.
Nào ngờ mới đi được chưa tới chục bước, đã có một người chạy ra từ phía đối
diện. Chỉ thấy tuy người này kia mặc trang phục nha hoàn, nhưng qua cách
trang phục và chất vải cũng biết đây là một nhân vật quan trọng trong Minh
Viên. Nha hoàn này mặt mày tái nhợt, ánh mắt vô thần, như thể vừa gặp ma,
chạy như điên về phía mọi người, vừa chạy nói năng hàm hồ: “Chết rồi! Chết
rồi!... Chết rồi!“
Chết rồi?
Đặng Tử Việt thầm giật mình, cảm nhận được một dấu hiệu chẳng lành nào đó,
cau mày ngăn lại nha hoàn kia lại, lớn tiếng quát: “Có chuyện gì vậy?“
Gương mặt của nha hoàn kia lộ rõ ra khí chất sinh sống lâu ngày trong đại gia
tộc, chỉ có điều lúc này lại cực kỳ hoảng loạn, dáng vẻ thê lương vô cùng, lập
cập cả nửa ngày mà vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ không ngừng
run rẩy trước mặt Đặng Tử Việt. Nếu không phải Đặng Tử Việt không tị hiềm gì
nắm lấy cánh tay nha hoàn này, có lẽ cô ta đã gục xuống từ lâu.
Người của Giám Sát viện vào Minh Viên tìm người không biết nha hoàn này,
nhưng người trong Minh gia lại không xa lạ gì trước thân phận của cô, biết
người này là nha hoàn thân cận, tâm phúc bên cạnh Minh lão. Lúc này người
trong sáu chi đều vây xung quanh nơi này, thấy dáng vẻ của nha hoàn kia ai
cũng không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Minh Lan Thạch vội vàng giằng lấy đại nha hoàn từ tay Đặng Tử Việt. Hắn nắm
lấy cổ áo cô hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Ai chết cơ?“
Đặng Tử Việt đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn sang, trong mắt lóe lên vẻ kinh
ngạc.
Đại nha hoàn kia bị thiếu gia gọi hai lần, cuối cùng cũng tỉnh lại, miệng ra mở
nhưng chưa kịp nói gì đã khóc thảm thiết: “Hức... hức... thiếu gia, lão thái
quân... lão thái quân người...“
“Lão thái quân làm sao?”
“Lão thái quân... Người đi rồi!” Đại nha hoàn gắng gượng nói xong câu đó, đầu
lệch sang một bên, liền hôn mê trong lòng Minh Lan Thạch.
Minh Lan Thạch như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ, trong thời gian ngắn hắn
hoàn toàn không tin vào lỗ tai mình.
Các con cháu sáu chi Minh gia xung quanh hắn quay sang nhìn nhau, vẻ mặt
đầy kinh ngạc, mắt trợn tròn, miệng há hốc, đờ ra tại chỗ như một lũ cóc; dường
như không biết nên dùng biểu hiện kinh hãi ra sao để diễn tả cảm xúc trong lòng
mình lúc này!
Lão thái quân đi đâu?
Lão thái quân đi rồi!
Minh Viên tĩnh lặng như chết, không biết bao lâu sau đột nhiên tiếng nức nở
đầu tiên vang lên, tiếp theo đó, tiếng khóc dồn dập cất cao như một bản hợp
xướng hùng vĩ. Tiếng than khóc, tiếng kêu thả, tiếng chửi rủa liên tục không
ngừng, còn có không ít người kinh hãi ngã ngồi tại chỗ, muốn đứng dậy cũng
đứng nổi.
Toàn bộ Minh Viên hoàn toàn chìm trong bi thương và giận dữ.
Ngoại trừ Minh tứ gia ở trong nhà lao Tô Châu, Minh lão gia theo sát bên cạnh
lão thái quân, lúc này còn có nam đinh đứng đầu bốn chi đang ở đây. Bốn người
khóc lóc tru tréo, kéo phăng Minh Lan Thạch đang ngây ra như phỗng ra, vén
vạt trường sam chạy vội qua hậu viện.
Lúc này còn ai quan tâm đến quy định không được tự ý vào hậu viện, không cần
ai hô hào, mấy trăm người của Minh Viên gào khóc chạy tới hậu viên như một
đám mây..
Còn lúc này các quan viên Giám Sát viện ở đây quay sang nhìn nhau, trở thành
những người khó xử nhất. Con ngươi của Đặng Tử Việt co lại, cảm nhận được
nguy cơ, hôm nay nhận lệnh đến Minh Viên tìm kiếm, có thế nào hắn cũng
không ngờ nổi, cuối cùng tình huống lại biến thành như vậy!