Hai bên vẫn tiếp tục đối đầu, tình hình càng lúc càng căng thẳng.
Trong số nam nhi thuộc sáu chi trong Minh gia, cũng có một hai người thông
minh, nhận thấy tình hình không ổn, lại nghe tới bốn chữ “ngọc đá cùng tan“
của đại ca, đều cảm thấy sợ hãi. Thân là thương nhân làm sao có tư cách “ngọc
đá cùng tan“ với triều đình? Trứng chọi đá thì có cố thế nào cũng không thể gây
tổn thất gì cho tảng đá.
Huống chi mình đâu phải con ruột của Minh lão thái quân, vì sao mình phải hi
sinh mạng sống bản thân? Vì vậy, Minh nhị gia và Minh tam gia đều vây lại,
gương mặt ra vẻ đau đớn khôn nguôi nhưng lại thì thầm vào tai Minh Thanh
Đạt, khuyên bảo Minh lão gia phải để ý tới tính mệnh của mấy vạn người trong
tộc, tạm thời nhường nhịn, chuyện báo thù cho Minh lão thái quân phải từ từ
suy tính.
Minh Thanh Đạt tự tay giết chết lão thái quân, trong lòng vốn thấp thỏm, vẻ mặt
tái mét cũng không phải cố tình giả bộ. Do vậy trong tình hình hiện tại, hắn
buộc phải tỏ thái thái độ thù hận không đội chung trời không đứng chung đất
với Giám Sát viện. Lúc này có Minh nhị gia và Minh tam gia đứng ra khuyên
bảo, trong lòng hắn cũng thoáng an tâm hơn một chút, lại vờ vịt đau khổ mâu
thuẫn.
Không biết hai bên đối đầu bao lâu, đột nhiên nghe tiếng động ồn ào vang lên
bên ngoài, tiếp theo đó là tiếng vó ngựa liên hồi, không biết bao nhiêu người
ngựa xông vào.
Trong lòng Minh Thanh Đạt run rẩy, thầm nghĩ rõ ràng hắc kỵ của Giám Sát
viện đang Giang Bắc, không thể đánh vào trong Minh Viên vào lúc này được.
Thế thì người tới là ai?
o O o
Hơn ngàn quan binh cưỡi ngựa phi thẳng vào, hàng trường thương san sát, quân
uy oai hùng, lập tức đã tách rời tư binh của Minh Viên và các quan viên Giám
Sát viện. Trong lúc nhất thời tro bụi mịt mù, khí thế hùng hổ.
Người đến chính là binh lính trong khu vực do Tổng đốc Giang Nam điều động.
Bọn họ nhận lệnh khẩn cấp, lập tức xuất phát chạy tới, cuối cùng cũng kịp ngăn
giữa hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm trước khi thảm họa phát sinh.
Người dẫn đầu là một Tham tướng, hắn đã biết về sự việc đang diễn ra tại đây,
sắc mặt nghiêm nghị nói mấy câu gì đó với Minh Thanh Đạt, định vào lễ bái bái
Minh lão thái nhưng lại được biết rằng Minh Viên vẫn chưa thu xếp xong, hơn
nữa nơi Minh lão thái quân đã qua đời quá... tế nhị, hắn đành phải bỏ qua.
Theo đội ngũ quân lính trong châu phủ đến Minh Viên, còn có một thành viên
trong Khải Niên tiểu tổ thuộc Giám Sát viện. Hắn tới gần Đặng Tử Việt, truyền
đạt lại đôi câu của Đề Tư Tưi đại nhân.
Đặng Tử Việt không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm cho dù có rút lui cũng không có
vấn đề gì. Với hơn một nghìn binh lính châu phủ ở đây, cho dù Minh gia muốn
động thủ cũng không được. Vấn đề là, nếu làm khác nào tuyên bố bọn họ chấp
nhận lời nói Giám Sát viện bức tử Minh lão thái quân? Hắn không hiểu Phạm
Nhàn đang nghĩ gì trong lòng, rõ ràng phương pháp ứng phó tốt nhất lúc này là
điều Hắc Kỵ đến, thừa cơ mượn cớ diệt sạch cả Minh gia mới đúng.
Có điều khi quân lính châu phủ đến đây, vừa là để bảo vệ tính mạng của những
quan viên Giám Sát viện, vlà để ngăn cản khả năng Hắc Kỵ tàn sát Minh Viên.
Về phần nguyên nhân cái chết của Minh lão thái quân mà Đặng Tử Việt vẫn
luôn nghi ngờ... chỉ Tô Châu phủ mới có quyền điều tra khám nghiệm, Giám
Sát viện không có tư cách đó. Mà tất cả các quan viên quản lý ở Giang Nam đều
là người của Minh gia, chắc chắn không thể tìm ra vấn đề gì. Vì vậy, hắn càng
không hiểu, rốt cuộc Đề ti đại nhân sắp xếp như thế nào? Chu quản gia kia còn
chưa bắt được mà? Cứ để mặc mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy à?
Thời tiết giữa xuân, trong thành Tô Châu lại lại mang một màu trắng tinh khôi.
Đó không phải là màu của tuyết, nhưng lại lạnh lẽo hơn tuyết.
Hầu hết mọi dân chúng trong Tô Châu đều đeo hiếu, những tấm vải trắng như
tuyết kia giống như những tấm chiếu chỉ lạnh lẽo, thuật lại ân đức và công lao
của lão thái quân Minh gia đối với nhân dân Giang Nam.
Tin tức về cái chết của lão thái quân Minh gia đã lan truyền khắp Giang Nam
chỉ trong một đêm, còn tình hình cụ thể về cái chết của bà lão này thi được mọi
người đồn đại đủ đường, ngày càng trở nên ly kỳ.
Nhưng cho dù trong tin đồn phiên bản nào, mũi giáo đều chỉ về Giám Sát viện,
cơn thịnh nộ của dân chúng bắt đầu tích tụ. Có điều trong thời gian ngắn, bọn
họ cũng không tìm được cách nào phát tiết. Nha môn Giám Sát viện xưa nay
luôn bí ẩn nên tạm thời chưa xuất hiện cảnh tượng oanh liệt hàng vạn người dân
chặn cửa đòi công lý. Còn Hoa Viên mà Khâm sai đại nhân đang ở cũng có
trọng binh canh gác, bách tính tạm thời không có dũng khí đến ra oai.