Khánh Dư Niên

Chương 690

Đối với loại uy hiếp trắng trợn này, Minh Thanh Đạt biết mình chỉ có thể chấp
nhận toàn bộ, mình đã làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, không ngờ
cuối cùng lại hóa ra làm lợi cho đối phương. Hắn tức giận ngẩng đầu lên, nhìn
Khâm sai đại nhân, nói: “Đại nhân, tính toán hay quá.“
Phạm Nhàn không hề tức giận, cười nói: “Minh lão gia thích tính toán người
khác, bây giờ lại bị bản quan tính toán, đương nhiên trong lòng không thoải mái
rồi. Nhưng ngươi đừng nghĩ bản quan quá lợi hại, trong phương diện này ta thật
sự không có năng khiếu gì.“
Giọng nói của y hóa thành lạnh lẽo: “Không có dục vọng thì mới đủ cương trực,
Minh lão gia muốn quá nhiều thứ, đương nhiên cũng tạo ra quá nhiều cơ hội
cho bản quan. Còn về âm mưu, ta luôn cho rằng thứ này không đáng sợ bằng
lực lượng trực tiếp. Tính tới tính lui, cuối cùng lại mất mạng... Minh lão gia, sau
này làm việc nên thành thật hơn một chút, thành khẩn hơn một chút.“
Minh Thanh Đạt im lặng.
“Ngươi về trước đi. Còn rất nhiều việc cần ngươi xử lý, chẳng hạn như hận thù
của người trong gia tộc các ngươi đối với bản quan, cũng cần ngươi trấn an.”
Phạm Nhàn cười nói: “Ngày sau có gì an bài, ta sẽ phái người thông báo cho
ngươi.“
Y suy nghĩ một hồi, cuối cùng căn dặn: “Ta biết ngươi rất e ngại Quân Sơn
hội... Tuy nhiên, tạm thời không nên phá hỏng mối quan hệ với đối phương, bản
quan cần Minh gia các ngươi vẫn còn có vị thế trong Quân Sơn hội.“
Minh Thanh Đạt biết lúc này mình không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm
thời đáp ứng, đứng dậy, đi xuống dưới lầu, nhưng bóng lưng của hắn hơi gù
xuống, lộ rõ vẻ già nua .
o O o
Sau khi Minh Thanh Đạt đi khỏi, thủ lĩnh của Khải Niên tiểu tổ Đặng Tử Việt
lao ra từ phía sau rèm, gương mặt không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Đến tận hôm nay
hắn mới biết, hóa ra giữa Đề ti đại nhân và Minh gia lại âm thầm giao kèo nhiều
hiệp ước bí mật như vậy.
Sau khi ngồi xuống theo lời nói Phạm Nhàn, Đặng Tử Việt há hốc miệng, sững
sờ nửa ngày, mới sắp xếp được câu từ: “Thật không tưởng tượng nổi, thật không
thể tưởng tượng nổi.“
Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu: “Có gì mà không tưởng tượng nổi? Minh
Thanh Đạt là người thông minh, biết đây là ý muốn của triều đình. Hắn hoàn
toàn không có hy vọng gì chống lại được triều đình, chỉ mong dùng phương
pháp hoà bình hơn để giữ lại chút kế sinh nhai cho hàng vạn người Minh gia...
Còn trong điểm này giữa hắn và mẫu thân hắn có khác biệt không thể san bằng,
trong tình huống như vậy, hắn không đến tìm ta thì đến tìm ai?“
“Đương nhiên, ta cũng đánh giá thấp hắn.” Phạm Nhàn thở dài, “Không ngờ
hắn cuối cùng lại ra bài kiểu đó. Cứ như vậy, dân chúng Giang Nam đều nhìn
chằm chằm vào chúng ta, Tiết Thanh cũng cảm thấy kinh hãi, còn cả xu thế
trong triều đình, tất cả đều khiến chúng ta không thể tiếp tục gây áp lực lên
Minh gia.“
“Một mặt hợp tác với quan phủ, củng cố vững chắc ngôi vị chủ nhân Minh gia,
một mặt lại âm thầm ra tay tàn nhẫn, kích động tâm trạng của bách tính trong
thiên hạ, tạm thời bảo vệ lợi ích của Minh gia. Minh Thanh Đạt này quả không
khiến ta thất vọng.”
“Chỉ có điều... hắn đã không tínhd của một điểm - hắn lợi dụng ta, ta cũng lợi
dụng hắn. Vấn đề nằm ở chỗ ta có hậu thuẫn mạnh mẽ hơn hắn nhiều, vì vậy
đến cuối cùng hắn buộc phải làm việc cho ta.”
“Tất cả mọi người đều tính sai một điểm.” Phạm Nhàn giải thích một cách
nghiêm túc: “Kể cả những lời ta nói với Tiết Thanh, thực ra cũng chỉ là để đe
dọa hắn... Các ngươi đều cho rằng lúc nào ta cũng có thể san bằng Minh gia,
thực ra chuyện đó là không thể, vì thế ta mới cần lợi dụng Minh Thanh Đạt.“
Đặng Tử Việt giật mình, nhìn Đề ti đại nhân đang suy tư.
Phạm Nhàn nhắm mắt một thoáng rồi mở mắt ra, chậm rãi nói: “Nếu Minh gia
thật sự phản kháng, ta có thể làm gì? Chẳng lẽ điều Hắc Kỵ vào Tô Châu đồ sát
Minh Viên? Không sai, ta có thể giết sạch sáu chi của Minh gia, giết tới mức
máu chảy thành sông, xác chết đầy đất, nhưng... chuyện này thì có ích gì cho
ta?“
Y mỉm cười lắc đầu: “Sau khi chỉnh đốn một thời gian, dựa vào lực lượng của
triều đình, gán cho Minh Viên tội danh tạo phản. Không đến nửa năm là có thể
khiến cho toàn bộ Giang Nam câm như hến, không một ai dám nói năng gì.
Triều đình sẽ thuận lợi tiếp nhận sản nghiệp đồ sộ của Minh gia, tất cả đều như
kế hoạch của bệ hạ.“
Sắc mặt Tư Tư lạnh đi: "Nhưng, chuyện này thì có ích gì cho ta?"
Đặng Tử Việt im lặng, Đề ti đại nhân lặp lại hai lần "có ích gì cho ta", hơn nữa
vô thức đối chiếu kế hoạch của mình và của Bệ Hạ, khiến trong lòng hắn phát
lạnh, không dám nói thêm điều gì.
Hắn biết nếu thật sự diệt sạch Minh Viên, gây ra bão táp khủng khiếp như vậy,
tuy bệ hạ cũng sẽ chấp nhận chuyện gán tội tạo phản lên Minh gia, nhưng để
trấn an lòng người ở Giang Nam, chắc chắn Giám Sát viện sẽ bị trừng phạt
nghiêm khắc, còn Đề ti đại nhân cũng chẳng có quả ngọt để ăn.

 

 

Bình Luận (0)
Comment