Phạm Nhàn nhìn qua lớp áo của Hổ Vệ, quan sát người kia, trong lòng hơi xao
động, bình tĩnh nói: “Hóa ra ngươi là ngươi đã bảo vệ Chu tiên sinh, chẳng
trách mãi mà Hải Đường vẫn không bắt được... Ngươi đã không đồng ý đưa
người cho ta, vậy ngươi tìm ta để làm gì ? Ta không có thói quen nói chuyện
phiếm với khách không mời.”
Người kia lạnh lùng nói: “Một giao dịch, rút Hắc Kỵ về, ta sẽ tha mạng cho
ngươi.”
Tha mạng cho ngươi? Trong tình huống như vậy mà mình lại nói sẽ tha mạng
cho Phạm Nhàn?
Trừ phi hắn là kẻ ngu mới có tự tin như vậy. Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, đối
phương tuyệt đối không phải kẻ ngu, vậy chắc chắn đối phương có khả năng
giết mình.
Cho nên Phạm Nhàn thậm chí còn mỉm cười, hỏi: “Hải Đường có khỏe không?”
Người kia đột nhiên nhìn y một cách rất kỳ quái: “Ta rất ít khi giết nữ nhân.”
Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Vậy thì tốt... thả.”
o O o
Rất đột ngột, một chữ 'thả' không hề có dấu hiệu!
Các kiếm thủ thuộc Lục Xử, Giám Sát viện buông lỏng cơ quan trong tay, hơn
ba chục mũi tên đã bôi độc chia thành ba đợt liên tiếp bắn ra, như cơn mưa tử
thần dày đặc, nhắm về phía cái bàn kia!
Chu tiên sinh hay Quân Sơn hội gì gì đó đều không đáng quan tâm, chỉ cần giết
được người trước mặt, Phạm Nhàn cảm thấy bất cứ giá nào cũng đáng... Hăng
hái thật? Khóe môi y bỗng cười khổ.
Chỉ cách nhau có một trượng, hơn ba chục mũi tên tẩm độc này được bắn ra với
tốc độ khủng khiếp, mang theo lực lượng kinh người, không ai nghĩ rằng có
người thoát được khỏi đòn tập kích đột ngột và dày đặc như vậy.
Người đang ngồi bên chiếc bàn kia, cho dù có là thần tiên cũng không thể tránh
khỏi.
Vì vậy, hắn hoàn toàn không có ý định trốn tránh. Cũng không thấy hắn có bất
cứ cử động nào, trong hũ đũa trên bàn bỗng thiếu đi một đôi đũa, đôi đũa này bị
hắn nắm chắc trong tay, sau đó rất tự tại múa lượn trên không trung, cứ như
muốn gắp những món ngon từ trong hư vô.
Đầu đũa tre mềm mại ngâm vang trong không trung, cứ như đây không phải là
một đôi đũa, mà là một loại thần binh thượng cổ được gia trì chân khí vô tận.
Leng keng leng keng, âm thanh dồn dập như nước mưa đánh lên lá chuối.
o O o
Một loạt tiếng động dồn dập vang lên, tất cả những mũi tên đang nhanh chóng
bắn tới đều bị đôi đũa nhẹ nhàng kéo lệch. Trong trạng thái không thể tưởng
tượng được, tất cả mũi tên đều bị hất dịch đi một chút, lướt sát qua hai người
bên cạnh bàn, đâm vào trong tấm ván gỗ, trên tấm vách che của Bão Nguyệt
lâu!
Mũi tên bắn mạnh vào gỗ, chỉ còn phần đuôi tên rung rung, ba mươi mũi tên
chớp mắt đã biến căn lầu này phủ thêm một lớp như cỏ dại nhưng không thể tổn
thương người kia chút nào.
Các kiếm thủ thuộc Lục Xử Giám Sát viện nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác
ớn lạnh dâng lên từ trong lòng, lan toả khắp cơ thể.
Trong khoảng cách ngắn như vậy mà chỉ dựa vào một đôi đũa, hất lệch những
mũi tên đang bắn nhanh như vậy. Loại tốc độ này, loại ánh mắt này, loại lực
lượng này, loại . . .
Đối phương không phải là người.
Đối phương tuyệt đối không phải là người.
o O o
Giám Sát viện là cơ quan kiên cường nhất của triều đình Khánh Quốc, các quan
viên của Giám Sát viện là nhóm người có tâm thần cứng rắn nhất trong Khánh
Quốc. Nhưng dù sao họ vẫn chỉ là con người, khi bọn họ phát hiện kẻ địch mà
họ đang phải đối mặt dường như đã mơ hồ thoát khỏi. . . phạm trù con người,
bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy một loại bất lực như thường.
Nỏ liên thanh của Tam Xử chỉ bắn liên tiếp được ba phát. Lúc này muốn lên nỏ
cũng không còn kịp nữa rồi, hơn nữa cánh tay của tất cả các kiếm thủ Lục Xử
đều đang run rẩy, nhìn cái bàn kia, nhìn người bên cạnh bàn với vẻ khó mà tin
nổi, dường như đã quên bẵng động tác tiếp theo.
Còn sau khi những mũi tên kia bắn ra, bảy Hổ Vệ cũng như bảy con mãnh hổ
xuống núi, dưới yểm hộ của tên nỏ, tay vung trường đao, hóa thành bảy luồng
hào quang sáng như tuyết, chém về phía chiếc bàn kia!
Ánh đao vẫn còn trên không, Phạm Nhàn ở phía sau Hổ Vệ đã quát lớn: “Lui
lại!“
Theo tiếng quát ấy, y đứng bật dậy. toàn thân lướt tới!
o O o
Một tiếng lùi, ngoại trừ Cao Đạt, sáu Hổ Vệ còn lại cưỡng ép đảo ngược lại
chân khí, xoay đao ngang ngực trên không trung một cách cực kỳ thiếu tự
nhiên, cố gắng dừng thân hình lại trong không trung cách cái bàn đó bốn thước,
mũi chân xê dịch, liều mạng thối lui về phía sau.
Còn Cao Đạt võ công cao nhất, phản ứng nhanh nhất, bản thân lại là mũi nhọn
trong chữ Sơn, đã đánh tới trước cái bàn kia. Đối mặt với nhân vật thần bí đội
nón trúc kia, trong lòng hắn cảm thấy lạnh buốt nhưng đã không cách nào lùi
lại, chỉ có thể hét lên một tiếng, vận chân khí trong cơ thể lên đến đỉnh điểm, hổ
khẩu hai tay xê dịch, chém một đao vào không trung!