5
Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường. Kẻ áo đen
đối diện đương nhiên là Ảnh Tử, nhưng mấy lời nói này càng lúc càng diễn hệt
như thật.
"Tiểu bạch kiểm, mau mau quyết định đi." Nhận ra mọi người trong sân không
thể làm gì được mình, người áo đen lạnh lùng đưa ra thông báo cuối cùng, thanh
kiếm lạnh lẽo trong tay kề sát gáy Thường Côn.
"Ngươi hãy lặp lại ba chữ kia một lần nữa xem nào?" Phạm Nhàn híp mắt lại,
một luồng hàn quang bắn ra, một ngón tay lạnh lẽo mang đầy sát ý chỉ thẳng
vào mựat người áo đen.
Người áo đen hé môi, định nói gì đó.
Ngón tay đang duỗi ra của Phạm Nhàn rung nhẹ trên không trung, một mũi tên
đen trong tay áo biến thành một vệt đen nhánh, không phát ra chút tiếng động
nào đâm thẳng tới!
o O o
Người áo đen kia hú lên quái dị, hoàn toàn không kịp giơ Thường Côn lên che
trước người mình, toan thân ngửa ra sau, thân hình lắc lư một cái quái dị, né
tránh mũi tên bắn lén kia.
Mà ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phạm Nhàn đã tung người xông tới
trước mặt hắn, đầu ngón tay búng ra, gảy trúng mạch môn của hắn, xoay cổ tay
một cái rồi nắm chặt lấy cổ tay người mặc áo đen.
Quăng!
Tư thế của Đại Phách Quan, nhưng lại dùng Tiểu Thủ Đoạn, Phạm Nhàn cũng
rất hài lòng về chiêu thức này của mình. Cánh tay phải của y rung lên, kéo thân
thể Thường Côn về phía mình, tiếp đó điểm mũi chân, dây dưa cùng một chỗ
với người áo đen vào.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã từ trong sân giao đấu đến trên bức
tường, biến thành hai bóng đen đáng sợ, chém giết với nhau với tốc độ kỳ quái.
Kiếm ra không tạo ra gió, quyền xuất không phát ra âm thanh, nhưng kình lực
phân tán , đánh văng ra một lỗ hổng trong hàng ngũ những cung thủ trên tường.
Bên trong bức tường, Đảng Kiêu Ba đã lao tới từ lâu, đỡ được thân thể Đề đốc
thủy quân Thường Côn. Tám quan viên của Giám Sát Viện không đến giúp đỡ
Phạm Nhàn, mà vội vàng che trước người Đảng Kiêu Ba, chỉ sợ một số thích
khách khác sẽ giết chết Thường đại nhân. Dáng vẻ bọn họ lộ rõ vể căng thẳng
gấp gáp.
Đảng Kiêu Ba nhìn hai vệt đen trên tường, gào lên trong hoảng loạn: "Phạm đại
nhân mau lui ra, bắn tên, bắn tên!"
Không cần phải nói Phạm Nhàn vừa mới cứu được Đề đốc thủy quân , chỉ riêng
thuộc hạ của bản thân Phạm Nhàn thôi cũng không có binh sĩ nào trong triều
đình điều kiện dám bắn cung về phía y.
Trên tường vang lên tiếng quát lớn, bả vai Phạm Nhàn đã trúng một đón, phun
ra một ngụm máu. Cùng lúc đó, thân thể y co lại, rút con dao găm màu đen
trong giày, đâm thẳng vào ngực người mặc áo đen kia!
o O o
Nhưng ngay lúc này, đội hình của đám cung thủ lại rối loạn, dường như có ai đó
làm âm thầm gây rối, khiến cho lỗ hổng kia càng lớn thêm.
Người mặc áo đen đã bị thương nặng, che ngực, nhanh chóng lao qua, vung
kiếm chém mấy người sau đó biến mất trong bóng đêm.
Vài tướng lĩnh thủy quân định dẫn quân đuổi theo, nhưng lại phát hiện ra trong
màn đêm thăm thẳm của Giao Châu đâu còn tung tích thích khách.
Phạm Nhàn che vai trái, thầm tức giận Ảnh Tử đã nặng tay, khụ khụ hai tiếng,
ho ra chút máu, đảo ánh mắt hung ác tàn nhẫn qua bốn phía xung quanh, nói:
"Mọi người về đi, đừng đuổi nữa."
Lúc này các tướng lĩnh thủy quân đều cảm thấy bất an, lo sợ, nhưng ai cũng
nhìn về phía Đảng Kiêu Ba.
Ánh mắt Đảng Kiêu Ba sáng lên, cau mày nói: "Đề ti đại nhân đã ra lệnh, ai
dám không nghe?"
Nghe câu này, các tướng lĩnh thủy quân mới lúng túng ngừng truy đuổi, nhanh
chóng tới kiểm tra tình trạng thương tích của Thường Côn, Thường đại nhân.
Phạm Nhàn cũng rất tự nhiên bước tới, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy vết thương
trước ngực Thường Côn khá rộng, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Ảnh Tử
đã động tay động chân che giấu vết thương do bản thân tạo. Thường Côn đã hấp
hối từ lâu, chỉ có thể hít vào mà không thể thở ra, dường như có thể qua đời bất
cứ lúc nào, nhưng không hiểu vì sao mãi mà hắn vẫn chưa chết hẳn.
“Các ngươi tránh ra.” Phạm Nhàn nhìn những tướng lĩnh này với ánh mắt khinh
bỉ, bước tới.
Đảng Kiêu Ba nhìn thảm cảnh của lão thủ trưởng, đang không biết phải làm thế
nào cho phải. Đột nhiên hắn nhớ ra Tiểu Phạm đại nhân còn có thân phận là
thần y, trong lòng bỗng dâng lên chút hi vọng.
Phạm Nhàn kiểm tra một chút, sau đó đặt tay lên bắt mạch, cuối cùng lắc đầu:
"Còn sống, nhưng không cứu được nữa." Thực ra, không cần phải bắt mạch, vì
người là do y giết, cuối cùng mạng treo ở đó cũng là do bản thân y. Tình hình
của Thường Côn ra sao, y là người rõ nhất.
Những tướng lĩnh xung quanh như bị sét đánh, lại biết chuyện Tiểu Phạm đại
nhân sẽ không nói dối, không khỏi quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không biết
phải làm gì tiếp theo.