Khánh Dư Niên

Chương 79

Sau khi chuẩn bị dược hoàn xong, Phạm Nhàn nẩy nẩy mũi, chẳng hiểu vì sao trong đầu bắt đầu cảm thấy phấn khởi, chân khí bá đạo trong cơ thể hắn cũng bắt đầu cấp tốc vận chuyển dọc theo kinh mạch không như bình thường. Dường như mỗi lỗ chân lông trên cơ thể bắt đầu mở ra, tham lam hấp thụ nguyên khí trong thiên địa.

Một mùi vị nhàn nhàn của lá cây ma hoàng làm cho Phạm Nhàn rất hưng phấn.

Từ bên bàn cầm lấy thanh hổ vệ trường đao của thủ hạ đã được cải tạo lại rồi, suy nghĩ một chút xúc cảm nặng nề của nó. Phạm Nhàn cẩn thận vô cùng dùng vải bố bao lấy thanh trường đạo đặt lên trên lưng mình, bảo trì góc độ của đao thật tiện nhất. Về phần con dao găm nhỏ và dài ở trên đùi hắn nhiêu năm đã trở thành một bộ phận trên thân thể hắn, căn bản không cần phải chú ý tới nữa.

Chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra, Vương Khải Niên đi tới, quay thi lễ với Phạm Nhàn, rồi nói vài câu vào tai hắn. Phạm Nhàn gật đầu, ánh mắt quét một chút lên mấy cái dụng cụ còn đặt trên bàn, ý bảo hắn bắt đầu động thủ.

Vương Khải Niên hơi cười cười:

-Tay nghề của ta sao có thể sánh bằng đại nhân.

Phạm Nhàn mắng:

-Ta hóa trang ngươi đã thấy qua bao giờ chưa mà biết tay nghề kém so với ta chứ? Năm đó ngươi là đạo tặc bị nhiều quốc gia truy nã, chẳng lẽ còn không biết cải trang sao?

-Vị đang ngồi sát vách bên cạnh kia chẳng phải do chính tay đại nhân chiếu cố sao?

Vương Khải Niên cười cười đưa tay tới:

-Hắc, tay nghề này, người bên ngoài không biết, tại hạ xem ra, đại nhân chính là thần tiên hạ phàm.

-Đừng nói chuyện phiếm.

Phạm Nhàn ngồi xuống ghế cười nói:

-Thì chung quanh kinh đô này, người nào có thể càng lớn lên càng đẹp trai hơn ta chứ.

Một người da mặt dày, một người da mặt càng dày hơn, hai người nói khoác vài câu, cuối cùng cũng xua tan được một chút khẩn trương cuối cùng trong lòng Phạm Nhàn. Vương Khải Niên thân là người thân cận nhất bên cạnh hắn, ngoại trừ theo dõi ở ngoài thành Thương Châu, cùng với gần đây phụ trách liên lạc tình báo bên ngoài, thủy chung không có phát huy được tác dụng trọng yếu nào, cũng may còn có công phu khéo tay này, có thể làm cho Phạm Nhàn thoải mái hơn một chút.

Vương Khải Niên nhặt tiểu đao lên, cười cười chuẩn bị cạo lên lông mi của Phạm Nhàn, rồi lấy nước trên bàn bôi lên mặt, bắt đầu chuẩn bị tu bổ khuôn mặt của Phạm Nhàn. Hắn phát hiện cái này so với màu sắc của da mặt đề ti đại nhân vẫn như cũ có chút sai biệt, không khỏi nhíu mày nói:

-Loại bột này không được tốt lắm.

Phạm Nhàn thở dài nói:

-Chạy đi đầu tìm? Hôm trước ta tiến vào một nhà quan lớn lấy phấn son, hiệu quả cũng không tồi lắm.

Trong một tòa nhà lớn ở thành Nam, trong một cái sân rộng rãi có một ngọn đuốc được giơ cao. Hơn mười vị hắc y nhân từ đầu tới cuối một màu đen đang trầm mặc đứng chờ đại. Tại một phương vị khác trong sân, trên ghế thái sư có một người đàn ông trung niên đang nhắm mắt trầm tư. Tay phải hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ vào bộ y phục màu đen trên tay trái. Hai chân nhìn như tùy ý, kỳ thực đang ngưng trọng như núi mà dẫm nát trên sàn đá.

Vị này chính là Thượng Sam Hổ đại tướng quân chống giữ man nhân ở phương bắc Đại Tề quốc nhiều năm, chính là danh tướng mà thiên hạ hiện giờ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hắn trong quân đội Bắc Tề có thực lực cực mạnh, cũng là cường giả có danh vọng cao nhất.

Sau một lát, Thượng Sam Hổ chậm rãi mở mắt, hai đạo hàn quang khiếp người nhìn về phía người đang quỳ dưới đất lẳng lặng nói rằng:

-Trong cung nếu đã không cho ta đường rút lui. Ta đây cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, ngươi đi cẩn thận, những người phía nam đó muốn bán cho ta một ân tình, nhưng ai biết được trong lòng bọn họ cuối cùng có tâm tư gì.

Thanh âm hắn kỳ thực cũng không lớn, nhưng hùng hậu vô cùng, dường như ông ông giao hưởng với nhau vậy, có thể thấy được tu vi nội lực của vị đại danh tưởng cường đại tới mức nào.

Quỳ gối trước mặt hắn, chính là người đã phiền muộn từ khi lên tới kinh thành này, Đàm Võ, chính là người đã từng một chiêu chế trụ dũng tướng ở trong sứ đoàn lần trước. Hắn ôm quyền cung kính nói:

-Đại soái, người nam giảo hoạt, ngài phải cẩn thận.

Thượng Sam Hổ nói:

-Bản tướng tự có chừng mực.

Hắn hôm nay vào cung lần cuối cùng, hoàng đế trẻ tuổi không cho hắn một tin tức chính xác, thái hậu thì kiên quyết phải nhốt Tiếu Ân lại. Thượng Sam Hổ trong lòng lo lắng an nguy của nghĩa phụ, lúc này mới bất đắc dĩ chuẩn bị làm chuyện vi phạm thiên điều này.

-Tử tôn của Chiến gia, quả nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.

Thượng Sam Hổ cười khổ, nếu như không phải nghĩa phụ biết cái bí mật kia, nghĩ hoàng đế trẻ tuổi nhất định sẽ bán cho hắn một cái nhân tình. Thế nhưng vị hoàng đế trẻ tuổi kia mặc dù có chút nữ khí trong người, nhưng xương cốt vẫn lưu lại hùng phong của Chiến Thanh Phong đại soái ngày xưa. Có thể trong thời gian ngắn tăng cường thực lực của một nước, thậm chí nếu có cơ hội lĩnh quân nam hạ nhất thống thiên hạ, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Cho nên, nghĩa phụ Tiếu Ân không có khả năng sống mà thoát khỏi lao tù kia. Nghĩ tới nghĩa phụ chịu đau khổ hơn hai mươi năm quá, vị nhất đại danh tướng mới bị triệu hồi về kinh này cũng vô cùng buồn bã.

-Đi thôi! ~ Hắn nhẹ nhàng phất tay, sau đó trở lại hậu viện, phu nhân lúc này đang chuẩn bị lễ vật cho thượng thọ của thái hậu.

-Vâng!~ Đàm Võ nửa quỳ trên mặt đất, lĩnh mệnh rời đi.

Đi tới một khu dân cư bên cạnh Sùng Võ Môn của kinh thành, có một tiểu viện nhỏ. Chung quanh đường này dày đặc nhà của dân cư ở, ngay cả những người lão làng ở kinh thành này cũng rất dễ lạc đường ở trong đây. Mà bên ngoài viện này, là những cây cối cao to thông thường ở phương bắc, những cây này cao ngất như kiếm, vỏ cây màu trắng trong đêm tối có vẻ vô cùng rõ ràng. Lúc này tiết trời vào xuân, năm nay lượng mưa lại dư thừa, cho nên cành lá sum xuê vô cùng.

Phạm Nhàn cẩn thận điều tức chân khí trong cơ thể, khống chế tâm mạch của mình, chuẩn bị đưa thân thể mình hòa với thiên nhiên cảnh vật chung quanh làm một thể, bảo đảm không ai có thể phát hiện ra được hắn. Ánh mắt hắn xuyên qua tàng lá cây dày, nhìn lại tòa tiểu viện phía dưới bên phải mình, yên lặng chờ đợi hành động cứu viện của Thương Sam Hổ bắt đầu.

Tiếu Ân bị nhốt trong tiểu viện kia, đây là Tứ Xử của Giám Sát viện đã dùng bao nhiêu công sức mới tìm ra được tin tức này. Nhưng mà người động thủ buổi tối ngày hôm nay, chỉ có những tử sĩ của Thượng Sam Hổ. Những người của Ngôn Băng Vân lần nữa biến vào trong bóng tối, chỉ là không biết bên phía Tín Dương có phái ra cao thủ gì tới hỗ trợ hay không thôi.

Cướp tù ngay trong trọng địa Thượng Kinh, Thượng Sam Hổ đây là phạm vài thiên điều rồi, bất luận thành công hay không, hoàng thất Bắc Tề cùng quân đội đã rơi vào sát biên giới quan hệ tan vỡ rồi. Nghĩ như vậy, Phạm Nhàn đang như con gấu bám vào thân cây cũng không khỏi cảm thấy vài phần kính phục vị quý nhân ở phía nam.

Tuy rằng trưởng công chúa là một nữ nhân điên khùng, nhưng quả thực là một nữ nhân điên lợi hại. Từ lúc nàng bán Ngôn Băng Vân, thì dường như mọi phía đều bắt đầu có biến hóa rồi, nhưng bất luận biến hóa thế nào, triều đình Khánh quốc, đều thu được những lợi ích vô cùng lớn, nữ nhân này, thật sự rất không đơn giản.



Đêm dần dần muộn, nhà cửa dưới tàng cây vẫn yên tĩnh như cũ, trong một ngôi nhà phía xa có tiếng trẻ con đang khóc, gần đó có một con ngựa già đang nhẹ nhàng gặm cỏ khổ. Trên bầu trời, các vì sao đã trốn vào trong mây, gió đêm thổi lên những cành lá cây bên cạnh nhưng xoa bóp thân thể hắn. Buổi tối ngày hôm nay cũng như bao đêm khác ở trong kinh thành, không có một chút nào khác biệt cả.

Không hề đoán trước, Phạm Nhàn nằm trên cành cây mở trừng hai mắt, nhìn vào trang viện bên dưới.

Vượt ngục bắt đầu rồi!

Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới cửa của tiểu viện, đồng thời, một chiếc xe nhỏ khác cũng lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên dưới bức tường phía sau hậu viện. Lực lượng phòng bị trong tiểu viện dường như phát hiện ra có chút dị dạng, nhưng Phạm Nhàn ở trên cây cao cao quan sát tất cả, lại nhìn thấy rõ ràng những hành động này vào trong mắt.

Trên xe ngựa một người đàn ông trung niên đi xuống, đồng thời phát hiện ra một vài bóng đen biết mất ở chung quanh tiểu viện.

-Ai?~ Người Cầm Y Vệ phụ trách trông coi Tiếu Ân tính cảnh giác cực cao, từ trên tường lộ ra nửa thân thể, cầm nỏ tiễn trong tay nhắm thẳng vào người đàn ông trung niên đứng ngay cửa tiểu viện.

Người đàn ông trung niên này chính là Đàm Võ mà Phạm Nhàn đã từng gặp mặt, chỉ thấy hắn cười cười, há mồm định nói, bỗng nhiên hai đạo hắc quang hiện lên. Một trái một phải phân biệt là hai mũi nỏ tiễn đoạt mệnh, hung hăng lướt qua yết hầu của vị Cẩm Y vệ, máu tươi tung tóe!

Trên cổ Cẩm Y Vệ kia bị hai mũi tên cắm vào, nhìn qua tanh máu không gì sánh được!



-Công! ~ Đàm Võ nhẹ giọng tuyên bố mệnh lệnh, đáp lại hắn cũng là một tiếng nổ. Từ trên xe ngựa một vị tráng hán đi xuống, thân cao ước chừng tám xích, tay cầm thiết chùy lớn, đi nhanh tới bên cửa khóa tiểu viện, cánh tay đập mạnh một cái, đánh mạnh vào cửa tiểu viện. Dưới uy thế của hắn, cửa gỗ của tiểu vận hẳn là lập tức biến thành vô sô mảnh vụn rồi.

Đương một tiếng nổ, chấn làm những người ở đây đinh tai nhức óc!

Quả nhiên có rất nhiều mảnh gỗ vụn văng ra, thế nhưng cửa này vẫn không bị phá! Thì ra bên trong cửa này dĩ nhiên lại có một tầng thép dày! Phạm Nhàn ở cao cao trên cây hơi rùng mình, nơi giam giữ trọng phạm của Cẩm Y Vệ Bắc Tề quả nhiên không phải là một địa phương đơn giản.

Trong khoảnh khắc, Cẩm Y Vệ trong viện đã bắt đầu phản ứng. Nhân thủ tập trung lại cửa viện, mà dưới những chùy của tráng hán kia, tấm cửa thép chắn ngang cửa tiểu viện cũng bắt đầu rung động, run rẩy muốn đổ xuống, dường như sắp không chịu nổi mấy chùy nữa rồi.

Một tiếng kêu vang lên, mười hắc y nhân leo lên tường, cùng với Cẩm Y Vệ bên trong tàn sát một chỗ. Những hắc y nhân này võ đạo không tầm thường chút nào, những chiêu thức lợi hại ẩn chứa huyết sát bên trong đó. Mỗi một chiêu đó là phong lôi tương gia, xá sinh vong tử. Những Cẩm Y Vệ quanh năm canh giữ ở thượng kinh phồn hoa này đâu có thể là đối thủ của tướng sĩ biên thùy. Máu huyết đầy trời, Cẩm Y Vệ nhất thời bại lui liên tục.

Phạm Nhàn lạnh lùng ở trên cây quan sát tất cả, biết thủ hạ Thượng Sam Hổ sở dĩ phải phá cửa, là bởi vì hai chân Tiếu Ân bị phế đi, căn bản không thể chạy đi. Hắn nhìn tráng hán dường như liều mạng đấm vào cánh cửa kia, không nhịn được mà thầm nhủ trong lòng nói rằng: “Đập bể tường à?” Nhưng dường như quên mất hai chân Tiếu Ân chính là do mình đập nát đi.
Bình Luận (0)
Comment