Hứa Mậu Tân mỉm cười, lễ phép đáp: "Đại nhân yên tâm, thực ra mạt tướng
cảm thấy tối nay ngài đã nghĩ quá lên về vấn đề này."
"Ồ, nói vậy là sao?" Phạm Nhàn nhướn mày, có vẻ hứng thú.
"Ngài đã đánh giá thấp lòng trung thành của quân đội đối với triều đình, cũng
như sức ảnh hưởng của bệ hạ đối với các binh sĩ." Hứa Mậu Tân từ tốn nói: "Có
lẽ Thường Côn có thể kiểm soát một phần quân đội, hay tâm phúc của hắn có
thể kích động những binh sĩ không hiểu rõ sự thật gây náo loạn... Nhưng tình
hình hiện giờ là Thường Côn đã chết, đám người Đảng Kiêu Ba cũng bị ngài
giam cầm. Bất luận binh sĩ hay bách tính, nếu dám to gan động thủ với Khâm
sai, chắc chắn cần có người dẫn dắt."
Cuối cùng Hứa Mậu Tân nói: "Nếu lũ cừu non dám đứng lên phản kháng chó
sói, thế thì chắc chắn có một chó sói ẩn nấp trong bầy cừu."
Ánh mắt Phạm Nhàn sáng rực lên, y nhìn Hứa Mậu Tân một lúc lâu mà không
nói năng gì. Mãi tới lúc này y mới phát hiện ra, con người may mắn mà mẫu
thân đã lưu lại năm xưa, có cái nhìn thật sự độc đáo về vấn đề này.
"Có điều, ta là con sói đến từ vùng đất khác." Y cười nói: "Lũ sói già trong thủy
quân lại rất yêu quý bộ lông của mình."
Hứa Mậu Tân điềm nhiên nói: "Ngài cứ giải họ đến, họ không thể không đến...
Cũng không cần bọn họ phải nói năng gì, chỉ cần đứng trong doanh trại, quan
binh thủy quân sẽ tự hiểu lập trường của họ. Nếu trong quân đội vẫn có kẻ gây
rối, đại nhân đừng ngại mạnh tay kẻ nào ló đầu ra cứ giết kẻ đó."
"Giết người lập uy?" Phạm Nhàn nhíu mày, "Ta sợ gây kích động đến mức nổi
loại, mùi máu tươi rất gay mũi, dễ khiến đầu óc mọi người choáng váng."
Hứa Mậu Tân nhìn y, mỉm cười ôn tồn nói: "Đại nhân, mùi máu tươi cũng là thứ
dễ khiến người ta trở nên nhát gan, đặc biệt là những người tầng cấp thấp lá gan
vốn đã chẳng to."
Câu nói này rất bình thản, nhưng lại mang một chút kỳ quái và oán trách. Có lẽ
hai mươi năm trước, khi Diệp gia và thủy quân Tuyền Châu bị thanh trừng,
chính vị tướng quân này đã chứng kiến không ít kẻ nhát gan thấy máu là sợ hãi
tới mức câm như hến, không dám nhúc nhích.
Phạm Nhàn suy ngẫm một lát, sau đó gật đầu.
Hứa Mậu Tân thấy vẻ lo lắng giữa hai hàng mi của y vẫn chưa tiêu tan, biết y
đang lo lắng về điều gì. Sau một lát suy ngẫm, hắn thử thăm dò: "Cho dù hôm
nay mạt tướng không ra mặt, sau này cũng có thể thử một chút."
Thử cái gì? Tất nhiên là thử nghiệm nắm giữ thủy quân Giao Châu trong tay
Phạm Nhàn. Với kinh nghiệm và địa vị hiện tại của Hứa Mậu Tân, chỉ cần hắn
có biểu hiện nổi bật trong việc điều tra vụ thủy quân Giao Châu, thể hiện mình
là trung lương một lòng với bệ hạ, cho dù không được Phạm Nhàn giúp đỡ, hắn
cũng có khả năng rất lớn được thăng chức lên làm Đề đốc thủy quân.
Đối với Hứa Mậu Tân, đề xuất này không phải là do anh ta nghĩ cho tương lai
nghề nghiệp của mình, mà là vì anh ta nghĩ mình có thể giúp Phạm Nhàn có
một nguồn hỗ trợ mạnh mẽ.
Nhưng Phạm Nhàn chỉ lắc đầu.
"Ta biết về việc của ngươi quá muộn." Y nói, "Vì vậy trước đó ta không chuẩn
bị. Sau này chuyện của thủy quân Giao Châu sẽ do kinh đô quyết định, mười
ngày nữa sẽ có người từ Khu Mật viện đến tiếp quản. Còn ngươi... ta sẽ tìm
cách để ngươi không bị liên lụy và vẫn ở lại Giao Châu. Nhưng, vị trí Đề đốc
thì không cách nào nữa rồi."
Hứa Mậu Tân gật đầu, hiểu rằng những sắp xếp tiếp theo liên quan đến thủy
quân đã được trong cung quyết định từ lâu. Phạm Nhàn không biết gì về xuất
thân của mình, đương nhiên không thể tiến hành chuẩn bị từ trước.
"Đề đốc kế nhiệm là ai?"
"Tần Dịch," Phạm Nhàn chậm rãi trả lời, "Đường đệ của Tần Hằng."
Tần Hằng, người đang giữ chức vụ Thủ bị ở kinh đô, là nhân vật xuất chúng
trong thế hệ sau của Lão Tần gia, quan hệ với Phạm Nhàn khi ở kinh thành
cũng khá thân thiện.
Nhưng Hứa Mậu Tân nghe thấy cái tên, sắc mặt lại khá kỳ quái.
"Sao vậy?" Phạm Nhàn nhận ra vẻ lo lắng của hắn, hiếu kỳ hỏi.
"Vì sao bệ hạ lại chọn người trong Lão Tần gia tới tiếp quản?" Hứa Mậu Tân
cau mày nói, "Cho dù bây giờ Diệp gia thất sủng, nhưng trong quân đội không
chỉ có hai nhà này. Trong Tây Chinh quân vẫn còn nhiều đại tướng chưa có vị
trí thích hợp."
"Ta cũng không rõ lắm," Phạm Nhàn mỉm cười đáp vậy nhưng trong lòng lại
nghĩ, Giao Châu là nơi quan trọng đến thế, chắc chắn Hoàng đế muốn chọn tâm
phúc trong tâm phúc của mình để nắm giữ, tránh xem ra những chuyện như
Thường Côn.
Hứa Mậu Tân nhìn Phạm Nhàn, muốn nói gì đó nhưng lại ngần ngừ. Một lúc
sau, hắn mới hạ quyết tâm nói: "Lão Tần gia không đơn giản."
"Ý ngươi là sao?"