Đảng Kiêu Ba tự có tâm phúc, đội ngũ đã đi đến Đông Hải từ trên xuống dưới
đều có suy nghĩ riêng. đều hiểu rất rõ mục tiêu của màn kịch trước mắt là gì,
đương nhiên không cam tâm đứng nhìn sự việc diễn ra theo sắp xếp của Khâm
sai đại nhân. Theo tiếng hô này, lập tức có thêm một số người gào thét, đầy
phẫn nộ và thù hận, quay mũi giáo chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn và với các
tướng quân quan viên khác trên bục.
Những người này đều thuộc phe phái của Thường Côn và Đảng Kiêu Ba, các
giáo quan cấp trung và cấp thấp đều là người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến
quan binh dưới quyền. Có tiếng hô như vậy, dưới bục lập tức rối loạn, các binh
sĩ thủy quân vốn đã bị lời đồn đại làm cho lòng người hoang mang, càng không
biết nên tin ai. Trong khi có ngàn quan binh bắt đầu chen lấn về phía trước.
Phạm Nhàn híp mắt chăm chú nhìn về phía kia, tập trung quan sát những kẻ
cầm đầu hô hào, sau đó bàn tay gác sau lưng bỗng siết chặt lại thành nắm đấm.
Sau lưng y, vị tướng lĩnh thủy quân xếp thứ ba mặt mày ảm đạm, bị Phạm Nhàn
thúc ép hạ quyết tâm. Bởi vì chính hắn cũng hiểu nếu thật sự xảy ra nổi loạn,
mình đứng trên bục, cũng chỉ nước bị xé tan thành từng mảnh.
Cho nên hắn đứng bên cạnh Phạm Nhàn, đôi mắt lóe sáng, phẫn nộ quát lên:
"Lũ chó má, định tạo phản à? Ngay cả lời của Khâm sai đại nhân và chúng ta
mà các ngươi cũng không tin!"
Tuy vị này mới đến thủy quân không lâu, nhưng dù sao địa vị vẫn đặt đó, tiếng
quát của hắn đã khiến tình hình dưới bục bớt náo loạn. Nhưng vẫn có nguy
hiểm tiềm ẩn, đám tâm phúc của Đảng Kiêu Ba vẫn nấp trong bóng tối, không
ngừng xúi giục, cao giọng chửi mắng.
Ngay lúc này, Hứa Mậu Tân cũng tuân theo dấu tay của Phạm Nhàn, đưa mắt ra
mệnh lệnh thứ hai.
Trong số quan binh dưới bục lập tức vang lên một âm thanh khác.
"Giết Đảng Kiêu Ba! Báo thù cho Đề đốc đại nhân!"
o O o
Chỉ hô một tiếng, tuy không vang vọng như tiếng sấm nổ nhưng Phạm Nhàn lại
nở nụ cười ôn hòa, rất hòa nhã lắng nghe ý kiến dân chúng, gật đầu về phía bên
cạnh.
Hồng Thường Thanh và vài tướng lĩnh thủy quân sắc mặt cực kỳ khó coi đi tới
bên cạnh Phạm Nhàn, rút lưỡi đao bên người mình ra, đạp mạnh lên lưng đám
tướng lĩnh thân tín của Thường Côn, xô đám phạm nhân này ngã lăn trên đất,
sau đó giơ đao chặt xuống.
Bốn tiếng phập phập vang lên, lưỡi đao sắc bén cắt thẳng vào cái cổ chắc khỏe,
xé toạc làn da, cắt đứt phần thịt, phun ra máu tươi, đứt lìa xương cốt, khiến cho
đầu lìa khỏi thân thể, lăn lông lốc trên bục cao, phun ra một vũng máu tươi.
Thân thể không cầu của tướng lĩnh thủy quân co quắp trên bục trong chốc lát,
rồi trở lại tĩnh lặng, trở về với cái chết.
Trên bục dưới bục lại nữa chìm vào yên lặng, quan binh thủy quân phía dưới
trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này... trong lòng tự hỏi, sao lại chết như
vậy được? Vụ án còn chưa tra thẩm mà khâm sai đại nhân cứ thế giết chết mấy
tướng lĩnh này à?
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn vũng máu tươi cách chân mình không xa, nhìn Đảng
Kiêu Ba cũng cách mình không xa, hít thở nặng nề sắc mặt thê thảm. Y chợt
ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Đã đáp ứng nguyện vọng của các ngươi rồi, có
điều Đảng Kiêu Ba mới là là kẻ cầm đầu tội ác, phải áp giải về kinh đô... e rằng
cần xử hắn lăng trì mới có thể khiến Đề đốc đại nhân nhắm mắt xuôi tay."
Câu nói này có phần vô sỉ, nhưng quan binh thủy quân dưới bục lại không cho
là vậy, chỉ nhìn người trẻ tuổi mặc quan phục xa hoa phú quý trên bục, một cảm
giác ớn lạnh từ sâu trong cõi lòng bắt đầu dâng lên.
Thực ra, những quan binh quân này không phải loại ngu ngốc, bọn họ không tin
Đảng Hiên Tướng lại giết chết Thường Đề đốc. Đầu tiên là không có lý do đó,
thứ hai là ai cũng biết quan hệ thân mật giữa hai người. Nhưng giờ phút này,
bốn cái đầu người rơi trên bục, mọi người đã thấy được Khâm sai đại nhân dám
giết người, cũng sẵn lòng giết người. Thường Đề Đốc đã chết, Đảng Kiêu Ba đã
bị hàng phục, cho dù triều đình có tiến hành thanh tẩy, nhưng bản thân mình chỉ
là binh lính nhỏ, lại không hưởng lợi mấy từ chỗ hai vị đại nhân này, có thể làm
gì?
Chẳng lẽ lại thật sự xông cả lên, giết chết Khâm sai đại nhân trên nục, sau đó
trở thành phản tặc, đối địch với toàn bộ thiên hạ?
Máu nóng không có nghĩa là mất não, vẫn biết dùng đầu óc suy nghĩ. Vì vậy
hơn vạn quan binh dưới bục chìm vào trầm mặc, kể cả đám giáo quan vừa rồi
còn định kích động gây bạo loạn giờ cũng phải yên lặng, cúi thấp thân thể của
mình, nghĩ cách lén lút trốn ra khỏi thủy quân.
o O o
Giết người lập uy, Phạm Nhàn thỏa mãn nhìn dưới bục, biết những lời Hứa Mậu
Tân đã nói quả đúng sự thật.