Khánh Dư Niên

Chương 823

Đại Đông Sơn nổi tiếng như vậy là do cấu trúc đặc biệt và cảnh quan tuyệt mỹ
của nó, cùng việc sản xuất ra những viên ngọc thạch hoàn hảo nhất trên đời.
Phạm Nhàn còn nhớ một năm trước, trong dịp mừng đại thọ của Thái hậu Bắc
Tề, có người dâng cống phẩm là ngọc thạch tinh khiết từ Đại Đông Sơn. Chỉ có
điều sau khi Khánh Quốc tiến về phía bắc, chiếm được vùng đất này, đã xây
dựng một tòa Khánh miếu khác trên Đại Đông Sơn, nghiêm cấm việc khai thác
ngọc thạch. Do đó bây giờ ngọc Đông Sơn chỉ còn hàng tồn trên thị trường, giá
cả ngày càng đắt đỏ.
Nguyên nhân thứ ba khiến Đại Đông Sơn trở nên nổi tiếng, chính là do ý chỉ
của Hoàng đế Khánh Quốc. Tới giờ hương khói trong Khánh miếu trên Đại
Đông Sơn đã nghi ngút hơn xa Khánh miếu ở kinh đô. Một là dù sao Khánh
miếu ở kinh đô cũng khá nghiêm ngặt, khiến bách tính không dám tới; ngược
lại, Khánh miếu ở Đại Đông Sơn không có vấn đề này. Mặt khác là theo lời đồn
đại về Khánh miếu trên Đại Đông Sơn thực sự rất huyền diệu. Không ít người
nghèo không có tiền đi xem bệnh, sau khi lên núi cầu phúc sẽ được thần miếu
phù hộ, những người mắc bệnh nặng thậm chí không chữa cũng khỏi.
Hai ngọn Đông Sơn, rõ ràng là ngọn nằm bên bờ biển này lớn hơn hẳn, nổi
tiếng hơn hẳn, cũng thần kỳ hơn hẳn. Vì vậy thế nhân đều biết ngọn núi này là
Đại Đông Sơn, còn gọi ngọn núi gần kinh đô là Tiểu Đông Sơn.
Tuy Khâm sai trước Phạm Nhàn là người chủ nghĩa duy vật, nhưng kiếp này lại
là người kiên định theo chủ nghĩa duy tâm. Nhìn vách đá của Đại Đông Sơn, y
không nhịn được nheo mắt lại, cảm xúc như lần đầu tiên bước vào Khánh miếu
lại dâng lên. Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có một lực lượng trong cõi u
minh đang chăm chú nhìn chính mình?
Có phải là thần miếu không?
Y lắc đầu một cái theo bản năng.
Có thể loáng thoáng thấy được những con đường núi đi xuyên qua rừng trong
mặt khác của Đại Đông Sơn, giống như những sợi dây tinh tế, cố định lớp áo
xanh dày đặc, cột chắc chắn trên cơ thể trần như ngọc đỏ của Đại Đông Sơn.
Thị lực của Phạm Nhàn xuất sắc đến cho nên y còn có thể thấy rõ trên đỉnh
Đông Sơn, có một ngôi miếu thờ màu đen, đang hờ hững quay về phía mặt biển
dưới vách núi, cùng với ánh bình minh ngay phía trước.
Y lại bất giác mỉm cười, tự hỏi trong lòng liệu có khi nào sau này mình lại phải
luyện tập leo tường trên vách đá này không? Thế này thì độ khó cao quá rồi.
o O o
Chưa mấy chốc Đại Đông Sơn đã bị bỏ lại phía sau con thuyền, cũng bị bỏ lại
sau đầu mọi người trên thuyền. Ngoài vài lời thốt lên vài tiếng trầm trồ, không
ai nói thêm điều gì, mọi người trở lại vị trí công việc của mình.
Hồng Thường Thanh lại chú ý thấy Khâm sai đại nhân có vẻ trầm mặc hơn so
với lúc trước, chỉ ngồi trên ghế nằm mơ màng.
Con khỉ nô đùa đột nhiên trở lại thành con khỉ suy tư, chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì đó.
Nhưng Hồng Thường Thanh cũng không dám tới hỏi, chỉ nghiêm túc đứng sau
lưng Phạm Nhàn, sẵn sàng dâng lên rượu và hoa quả, đồ ăn vặt.
"Khi nào tới Đạm Châu?" Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi.
Hồng Thường Thanh ngẩn người, đi hỏi giáo quan thuỷ quân sau đó quay vè trả
lời: "Buổi chiều."
Phạm Nhàn gật đầu một cái, bỗng nhiên thở dài.
Hồng Thường Thanh suy nghĩ một chút, lưỡng lự mở miệng hỏi: "Đại nhân vì
sao lại thở dài?"
Lần này đến phiên Phạm Nhàn sửng sốt, im lặng cả nửa ngày không trả lời. Bởi
vì y nhận ra một sự thật khá buồn cười nhưng lại không thể cười được, đó là
những người tâm phúc của mình... cho dù là Vương Khải Niên ban đầu, hay sau
đó là Đặng Tử Việt, Tô Văn Mậu, sau khi gắn bó với mình lâu, có vẻ như ai
cũng có xu hướng trở nên hóm hỉnh hơn, dù không phải ai cũng có tài năng như
lão Vương.
Ví dụ như câu này: "Đại nhân vì sao lại thở dài?"
Không phải rất giống câu: "Chúa công vì sao lại cười?"
Phạm Nhàn cười khổ, lúc này mới hiểu rõ căn nguyên của chuyện này, những
tâm phúc này tập hợp vui vẻ, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì mình là chúa
công, họ dù vô tình hay cố ý thì cũng sẽ tán dương mình, khiến mình vui vẻ,
giải tỏa ưu phiền cho mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh bạn Tiểu Ngôn là có khí chất khác hẳn so với
người thường.
Phạm Nhàn mỉm cười, đáp lời Hồng Thường Thanh: "Gần quê hương lòng bồn
chồn, cũng là tình cảm bình thường của con người."
Y đã sống tại Đạm Châu mười sáu năm, rời đó hơn hai năm. Giờ đột nhiên về
nhà, không khỏi dâng lên những cảm xúc không tên. Y không biết thân thể bà
nội có khỏe không, những nữ hầu trong quý phủ lập gia đình chưa, hoa vàng
trên vách đá có xào xạc trong gió nữa không? Kể từ khi y đi khỏi, còn có ai sẽ
đứng trên nóc nhà hô to khi trời mưa để thu quần áo? Kẻ thù công tử bột mình
mình tưởng tượng khi còn thơ ấu, đã ra đời chưa? ... Đông Nhi, Đông Nhi, cô
bán đậu hũ thế nào rồi?

Bình Luận (0)
Comment