Lúc này Phạm Nhàn đã thay lại bộ quần áo thông thường, đang thử ủng đi mưa
trên chân. Trong lúc nhất thời y cũng không kịp nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho
quan viên kia nói.
Vị quan viên kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy: "Hạ quan là Điển lại
Đạm Châu, đến đây cung nghênh Khâm sai đại nhân trở về thăm quê."
Nghe câu này, Phạm Nhàn không khỏi bất ngờ. Trước đó y chưa để ý đến quan
phục của người kia, khi nghe người ta tự xưng là Điển lại, y không khỏi ngạc
nhiên. Tuy Phạm Nhàn không phải là người thích được nịnh hót, nhưng y cũng
biết, là Đề ti của Giám Sát viện, là Khâm sai đại nhân trở về quê hương, chắc
chắn quan phụ mẫu của Đạm Châu sẽ cảm thấy có vẻ vang, chắc chắn sẽ nghĩ
mọi cách để nịnh bợ mình... Ai ngờ rằng Tri châu không tới, chỉ một vị Điển lại
tới?
Y vô thức nhìn về phía bến thuyền xa xôi nơi có đám người nhỏ như kiến, híp
mắt hỏi: "Tri châu đại nhân đâu?"
Chỉ là câu nói vô tâm của Phạm Nhàn, nhưng trong tai của vị Điển lại Đạm
Châu kia thì không khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến hắn sợ hãi không
thể tả, mặt mày nhợt nhạt nói: "Đại nhân nhận được tin tức đại nhân sắp tới,
chắc lúc này đang đến bến thuyền tiếp đón đại nhân. Đại nhân không nên trách
tội đại nhân, thực sự là... đại nhân không biết đại nhân lại tới sớm như vậy."
Một chuỗi đại nhân đại nhân này khiến Phạm Nhàn cũng thấy hồ đồ, suy nghĩ
một lúc mới hiểu được, hóa ra là thành Đạm Châu không ngờ tới rằng thuyền
của y lại đến nhanh như vậy.
Y mỉm cười nói: "Có gì mà trách móc, chỉ là về quê một chuyến, đâu cần phải
bố trí long trọng như vậy để nghênh tiếp."
Nhưng mà bến thuyền đã trở nên cực kỳ long trọng. Phạm Nhàn có thị lực phi
thường, đã loáng thoáng chứng kiến có người đang gấp rút lắp lều chõng che
nắng, cũng có quan chức đang hối hả đi về phía đó, bách tính Đạm Châu tụ tập
càng không hề ít.
Vị Điển lại Đạm Châu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút, đánh bạo ngẩng
đầu lên quan sát vị đại nhân đã hai năm chưa trở lại Đạm Châu. Hắn mới đến
Đạm Châu sau khi Phạm Nhàn đi khỏi, cho nên chỉ nghe được rất nhiều tin đồn
kỳ quái về vị thiếu gia ở phủ bá tước. Mà hai năm qua trên quan trường, hắn
còn nghe được nhiều lời đồn đại hơn, về Tiểu Phạm đại nhân đã gây dựng được
sự nghiệp vẻ vang ra sao tại Kinh Đô, tại thiên hạ. Vì vậy lâu nay hắn cũng tò
mò về nhân vật xuất thân từ Đạm Châu này.
"Quả nhiên... là người trời." Điển lại chấn động trước dung mạo của Phạm
Nhàn, lập tức cúi đầu báo cáo tình hình ngày hôm nay.
Hóa ra vị Quận chúa nương nương Lâm Uyển Nhi mang theo Tam Hoàng tử và
một đám người trở lại Đạm Châu, từ lâu đã làm kinh động toàn thành. Từ sau
khi chuyện làm ăn hải cảng ở thành Đạm Châu suy tàn, lâu nay đã trở thành một
nơi hẻo lánh. Mặc dù hàng năm bệ hạ giảm thuế má, người dân sinh sống yên
vui, nhưng... có ai đã từng thấy chuyện náo nhiệt đến vậy, dù sao đây cũng là
Hoàng tử và Quận chúa cơ mà!
Mọi người đều đang suy đoán rằng nếu thê tử và học sinh đều đã trở lại, chắc
chắn Tiểu Phạm đại nhân cũng sẽ về, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng
không ai ngờ rằng Phạm Nhàn lại đến Giao Châu giải quyết công việc, cả quan
viên lẫn bách tính đều không biết bao giờ Phạm Nhàn mới đến, tâm tư từ từ lơ
là. Mãi cho đến ngày hôm nay, ngoài thành đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh
đen tuyền, xuyên qua thành phòng, đi thẳng đến bến thuyền bố trí phòng vệ,
bách tính mới đoán được hôm nay Tiểu Phạm đại nhân sẽ đến.
Thời gian quá gấp cho nên chỉ có những ai vừa vặn nghe được tin này như Điển
lại mới kịp chạy tới, trong khi Tri châu Đạm Châu và những quan viên khác có
lẽ vẫn còn ở trong phủ tránh hè, lúc này đang vội vàng mặc quần áo để tới đây.
Điển lại Đạm Châu lo Tri châu không kịp bố trí, khiến cho vị đại nhân Phạm
Nhàn này sinh lòng phẫn nộ, cho nên gấp rút ngồi trên thuyền nhỏ tới thỉnh tội.
Hắn cẩn thận từng lợi ích từng tí nhìn vào gương mặt của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão thái thái có khỏe không?"
Điển lại cười siểm nịnh nói: "Lão nhân gia vẫn khỏe mạnh lắm, Tri châu đại
nhân thường xuyên tới phủ thỉnh an."
"Ừm, Uyển... Ừm?" Phạm Nhàn đột nhiên nhíu lông mày.
Điển lại trong lòng cả kinh, cho rằng vị đại nhân này đã bắt đầu bày tỏ thái độ
không hài lòng với công tác tiếp đãi hôm nay, sợ hãi đến mức mồ hôi trên lưng
chảy ra càng nhiều hơn.
Ngược lại Hồng Thường Thanh bên cạnh Phạm Nhàn biết rằng đại nhân chỉ là
đột nhiên lúng túng, không biết nên gọi thê tử của mình thế nào trước mặt vị
quan viên này, bèn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Thiếu nãi nãi đã tới chưa?"