Không chờ người áo xanh mở miệng, Phạm Nhàn nói: "Nếu ngươi có điều gì
muốn nói, cứ nói ra, nếu không thì ngồi xổm trong góc mà sưởi ấm, tuyết ngừng
rơi thì ngươi liền đi đi."
Người áo xanh hoàn toàn không tưởng tượng được sự việc sẽ phát triển như bây
giờ, không nhịn được lắc đầu. Hắn nhất định phải tiếp cận Phạm Nhàn trước khi
đối phương đi vào kinh đô, truyền đạt cho Phạm Nhàn một số ý tứ của bên nào
đó... Mà hắn lại vô tình biết được đích đến của mũi tên nho nhỏ kia, do đó tìm
cơ hội xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn. Ban đầu còn nghĩ có thể tạo ấn tượng
tốt trong lần đầu gặp mặt Phạm Nhàn, nào ngờ tuy Phạm Nhàn không đa nghi,
nhưng lại cực kỳ ngang ngạnh vạch trần tâm tư của mình.
Sau một hồi suy nghĩ, người áo xanh mỉm cười nói: "Trên đường về kinh đô, ta
có thể bảo vệ đại nhân một chút."
"Lý do không đủ." Phạm Nhàn lắc đầu, "Ngươi tôi cũng đều biết, kẻ đến chỉ là
mũi tên nhỏ, tôi còn không đặt hắn vào mắt."
Người áo xanh lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Ta mang một tin
tức tới cho đại nhân.”
"Tin tức gì?"
“Tin tức đến từ phía đông.”
Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người áo xanh.
Người mặc áo xanh đương đầu với mọi chuyện như không. Thực ra người này
đã là nhân vật xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi khắp thiên hạ, cho
nên khi đối mặt với uy thế của Phạm Nhàn, hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Phạm Nhàn vỗ tay.
Tất cả kiếm thủ và mật thám Giám Sát viện lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoai cửa
lớn của trường học. Hồng Thường Thanh cẩn thận quay người đóng kín cánh
cửa gỗ lại, lưu lại đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh cho Phạm Nhàn và người áo
xanh.
Đợi bên trong khôi phục yên tâm, người áo xanh mỉm cười chắp tay hành lễ nói:
“Đông Di thành xin vấn an Đề ti đại nhân.”
Phạm Nhàn im lặng một hồi, chậm rãi hít sâu vài hơi để bản thân khôi phục
bình tĩnh, đôi mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi: “Báo tên đi.”
"Đồ đệ thứ mười ba trong Kiếm Lư, Thiết Tương."
"Tứ Cố Kiếm chỉ nhận mười hai đồ đệ," Phạm Nhàn nhìn người áo xanh nói,
"Hơn nữa ta chưa từng nghe nói trong Đông Di Thành có thiếu niên nào tên
Thiết Tương... Những người mà bản quan chưa nghe nói, đều không tồn tại."
Với mạng lưới tình báo trải rộng khắp thiên hạ của Giám Sát viện, lời nói của
Phạm Nhàn rất tự tin.
Người áo xanh cúi đầu, sau khi im lặng một hồi mới mỉm cười nói: "Tại hạ tên
thật là Vương Hi, phụng lệnh sư phụ du lịch Khánh Quốc, đổi tên thành Thiết
Tương."
"Vương Hi?" Phạm Nhàn mỉm cười nói, "Tên rất hay."
Người áo xanh tên Vương Hi mỉm cười nói: "Tên cũng không được hay cho
lắm, nhưng người vẫn còn có ích."
Lúc này đáng lẽ Phạm Nhàn nên hỏi, Đông Di thành ngươi và Giám Sát viện
của ta là kẻ thù không đội trời chung, vì sao ngươi lại tìm đến ta. Nhưng lạ thay,
Phạm Nhàn không hỏi, mà Vương Hi cũng không chủ động mở miệng giải
thích.
Hai vị trẻ tuổi này đều có trí tuệ và năng lực tính toán vượt xa bạn bè cùng lứa
tuổi, chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Đối với Phạm Nhàn, Đông
Di Thành nên phái người tới tiếp xúc với mình từ sớm, chỉ không ngờ nổi người
đến lại là một thiếu niên mà y nhìn không thấu.
Không sai, Đông Di thành luôn duy trì mối quan hệ hòa hảo với phía Tín
Dương, nghĩ lại thì vị Tứ Cố Kiếm kia chắc cũng giống như Diệp Lưu Vân,
được hưởng phụng sự của Quân Sơn hội. Nhưng Phạm Nhàn lại biết, trên thế
gian này không có kẻ địch vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích
là vĩnh viễn.
Tuy năm xưa Tứ Cố Kiếm là một loại ngu ngốc, nhưng hắn có thể một mình
một kiếm bảo vệ Đông Di thành cùng những chư hầu tiểu quốc khác trong hai
mươi năm, chắc chắn không chỉ dựa vào thanh kiếm trên tay hắn.
Những người cầm quyền của mỗi nước đều phải thận trọng, dưới áp lực mạnh
mẽ của Khánh Quốc, nếu Đông Di thành muốn tiếp tục tồn tại, hắn buộc phải
duy trì mối liên hệ chặt chẽ với tầng lớp quyền lực cao nhất của Khánh Quốc.
Mà mối quan hệ giữa Tứ Cố Kiếm và Trưởng công chúa cũng phát triển theo
hướng đó.
Chỉ có điều theo sự xuất hiện của Phạm Nhàn, cấu trúc quyền lực của Khánh
Quốc xem ra biến đổi cực lớn. Đặc biệt là sau khi y nắm giữ Giám Sát viện và
Nội Khố, Phạm Nhàn đã có thực lực đe dọa được tới của Đông Di thành. So
sánh đôi bên thì thẻ đánh bạc trong tay Trưởng công chúa càng ngày càng ít.
Không thể chỉ đặt trứng gà trong một rổ, thẻ đánh bạc không thể nằm vĩnh viễn
ở bên đại, những cô gái trong nhà không thể gả hết cho một gia đình, đây cũng
là vấn đề về phân chia rủi ro.
Hiện tại Tứ Cố Kiếm đang đặt cược bên phe Trưởng công chúa, mối quan hệ
thân mật giữa Đông Di thành và Tín Dương vẫn là điều mà Phạm Nhàn không
thể sánh kịp. Huống chi từ khi Phạm Nhàn bắt đầu hoạt động, y và Đông Di
thành đã gây ra mối thù khó mà giải quyết được, ví dụ hai nữ sát thủ trên phố
Ngưu Lan, hay vụ tập kích đột ngột đối với Vân Chi Lan Vân đại gia bên Tây
Hồ.