Mười bốn tiếng leng keng vang lên, đao khách kia với vẻ mặt hoảng sợ lùi lại,
sắc mặt thay đổi từ lúc xanh lúc trắng, rõ ràng đã chịu tổn thất, nhưng cuối cùng
cũng thành công ngăn cản Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn híp mắt liếc nhìn, biết chắc chắn đao khách này có địa vị rất quan
trọng trong quân đội, mà loại cao thủ như vậy, trên ngọn núi này còn có hai
người nữa.
Nhưng điều mà Phạm Nhàn cần nhất, chính là thời gian.
Vì thế y lùi lại, lùi về phía sau, chui vào lòng kẻ đánh lén đằng sau, vung tay,
con dao găm màu đen đâm ra từ dưới nách.
Người phía sau hú lên quái dị, bỏ đao không dùng, khép đôi bàn tay lại, liều
mình chịu nguy hiểm từ kịch độc trên lưỡi đao, kẹp chặt dao găm của Phạm
Nhàn lại.
Nhưng lực lượng trong nhát đâm của Phạm Nhàn mạnh mẽ tới mức nào, cuối
cùng lưỡi dao vẫn trượt qua đôi bàn tay của kẻ đó, đâm sâu vào thân thể đối
phương.
Người này la lên thảm thiết, xuất chưởng vỗ thẳng vào sau đầu Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn không quay đầu, chỉ đáp bằng một nhát chưởng.
Tiếp sau đó, lưỡi dao rút ra lại thu về, đẩy chuôi dao đánh lên khuôn mặt kẻ tập
kích, Phạm Nhàn như có mắt phía sau, đâm thẳng chuôi dao vào hốc mắt kẻ
địch.
Người kia lại đưa tay trái ra, ngăn chuôi dao của Phạm Nhàn ngay trước mắt,
chỉ cách có một tấc.
Phạm Nhàn nhấn mạnh ngón tay cái, chuôi dao nhô ra một phần lưỡi dao sắc
nhọn, xuyên qua tay kẻ kia, sau đó đâm thẳng vào hốc mắt của hắn!
Lúc ở Bắc Hải, ngay cả Tiếu n cũng thua thiệt trước đòn này của Phạm Nhàn,
huống chi những cường giả trong quân đội này.
Người kia không che chất lỏng bắn tung từ con ngươi, kêu lên thảm thiết, trong
tình huống biết chắc mình sẽ chết, hắn vẫn cực kỳ cường hãn ôm chặt lấy Phạm
Nhàn từ phía sau!
Cánh tay trái và hốc mắt của hắn đều bị lưỡi dao của Phạm Nhàn đâm trúng,
cánh tay phải của hắn siết chặt cổ họng Phạm Nhàn.
Đao khách phía trước cũng vung đao chém tới, khoái đao như điện, chém thẳng
vào mặt Phạm Nhàn!
o O o
Phạm Nhàn rên lên một tiếng, lập tức rút dao găm ra khỏi hốc mắt người phía
sau, đâm thẳng về phía đao khách trước mặt.
Ai ngờ đao khách kia lại không màng sống chết của bản thân, hét lớn một tiếng,
không hề dừng lại, để mặc Phạm Nhàn đâm dao găm vào ngực phải của hắn.
Xem ra đám cường giả trong quân đội này cho dù liều tính mạng bản thân cũng
quyết lưu lại thi thể Phạm Nhàn trong sơn cốc cách kinh đô không xa.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn đâm thẳng cánh tay trái ra, cánh tay nắm chặt dao găm,
chỗ cổ tay... có nỏ ngầm!
Âm thanh của lò xong vang lên, hôm nay đao khách đã sử dụng tên nỏ giết
không biết bao nhiêu thuộc hạ của Phạm Nhàn, giờ lại đột nhiên phát hiện ra hai
mắt của mình tối đen, sau đó cơn đau dữ dội mới truyền tới. Lúc này hắn mới
nhận ra, hai mắt hắn đã hai mũi nỏ đâm thủng.
Hai mũi nỏ màu đen mảnh mai sắc nhọn như mũi kim, đâm sâu vào hai mắt của
đao khách kia.
Phạm Nhàn thở mạnh một hơi, kéo theo cường giả mạnh mẽ phía sau, bước một
bước về phía trước, để lưỡi đao của tên đao khách kia vuột qua, dùng bả vai
thép của mình để chống lại tay phải của đối phương. Cạch một tiếng, vẫn là tay
của người đao khách kia gãy gập.
Phạm Nhàn nhấc chân, đạp mạnh ra.
Một tiếng động u uất vang lên, đao khách trước mặt bị cú đá mang cả oán hận
và bá đạo này đập bay mười trượng, va mạnh vào trên cành cây, bụng rách ruột
rơi, tình cảnh cực kỳ thê thảm.
o O o
Mà lúc này, cuối cùng người thứ ba cũng đã tới.
Nhưng chân của Phạm Nhàn vẫn chưa thu lại.
Chẳng qua y đã đợi người này từ lâu, không quan tâm tới kẻ đang ôm chặt lấy
mình đằng sau, tay phải đã nắm chặt lấy chuôi kiếm nhô ra trên vai.
Một tiếng xẹt xẹt vang lên, cả hai tay người phía sau đều bị cắt đứt!
Như hoa mai nở rộ nghênh đón gió tuyết, như con thuyền nhỏ chống chọi trong
biển cả, nhát kiếm không hề do dự, Phạm Nhàn lạnh lùng quả quyết đâm thẳng
nhát kiếm về phía trước.
Mũi kiếm nhẹ nhàng run rẩy, trông như yếu ớt nhu nhược nhưng thực cực kỳ
kiên cường, nhìn trước bỏ sau, nhìn trái bỏ phải, thắng ở quyết chí tiến bước.
Đây chính là chiêu kiếm bí mật của Phạm Nhàn, cũng là chiêu kiếm mạnh nhất
khi y đối mặt với kẻ thù, nếu không phải thời khắc nguy hiểm nhất, y quyết
không dùng.
Tứ Cố Kiếm.
o O o
Mũi kiếm xuyên qua cổ họng của cường giả trong quân đội, treo hắn lên giữa
không trung trên mặt tuyết, đôi mắt hắn trợn trắng nhìn Phạm Nhàn, hai tay vô
lực buông rơi, một cặp loan đao rơi xuống tuyết.
Đôi mắt kia như muốn nói thành lời, bày tỏ nỗi sợ hãi và khó hiểu của mình,
như muốn hỏi, chiêu kiếm như vậy, làm sao có thể thi triển một cách vô thanh
vô tức như thế?