Phạm Nhàn đi tới bên người này, từ từ giơ chân lên, đạp vào mặt hắn, giẫm hai
cái, khiến hắn tỉnh lại.
Người máu miệng đầm đìa kia từ từ tỉnh lại, ánh mắt vô hồn quét qua xung
quanh, thấy mật thám Giám Sát viện xung quanh Phạm Nhàn cùng với những
thi thể của các huynh đệ rải rác trong rừng. Sau nỗi đau buồn, hắn lại có vẻ hạ
quyết tâm, đôi mắt bỗng nhiên toát lên vẻ cầu xin, cố chịu đau đớn run rẩy nói:
"Đại nhân đừng giết ta, có bảo gì ta cũng sẽ làm..."
Sau đó định cắn chặt răng.
Phạm Nhàn động thủ như chớp, ngón tay chính mình thọc sâu vào miệng người
này, dùng sức vặn mạnh một cái. Cái cằm của người bị vặn xoắn một khúc, máu
miệng đầm đìa, không cách nào khép miệng lại, ngay cả răng trên hàm cũng rơi
mất vài chiếc.
Phạm Nhàn đưa tay vào trong tuyết đọng bên cạnh, lau máu tươi trên tay, nói:
"Đừng có nghĩ tới tự sát, ngươi còn có tác dụng với ta... Bây giờ tay của ngươi
đã mất, miệng cũng không thể khép lại, ngươi làm cách nào chết để tận trung
đây?"
"Giúp hắn cầm máu, để hắn tiếp tục sống."
Phạm Nhàn phân phó với thuộc hạ bên cạnh, sau đó chậm rãi đi về phía sơn cốc
đầy tuyết dưới núi, vừa đi vừa ho ra máu vừa đổ máu sau lưng.
Hồng Thường Thanh theo sau y, muốn giúp y, nhưng lại bị y quật cường hất tay
ra.
Hồng Thường Thanh rất may mắn, trong cơn mưa tên ngày hôm nay, hắn không
chết, chỉ có cánh tay trái bị thương nhẹ.
Nhưng những người còn lại trong Giám Sát viện không được may mắn như vậy.
Tổng cộng có hơn ba mươi thân tín theo Phạm Nhàn trở về kinh đô, gần một
nửa đã chết, những người sống ai cũng bị thương, suy yếu đến cực điểm.
Đi xuống dưới sơn cốc, quan viên Giám Sát viện dọc đường hơi cúi người hành
lễ, đây là sự tôn kính chân thành dành cho Đề Ti Đại Nhân. Mọi người đều biết,
nếu không nhờ Đề ti đại nhân dũng mãnh không sợ chết ẩn nấp tập kích, có lẽ
hôm nay tất cả mọi người trong Giám Sát viện đều phải nằm lại trong sơn cốc
này.
Quan viên của Giám Sát viện dần dần tụ tập lại sau lưng Phạm Nhàn, kéo theo
kẻ địch duy nhất còn sống sót, quay lại trong sơn cốc, tới bên những chiếc xe
ngựa tàn tạ kia.
o O o
Phạm Nhàn ngồi xổm bên cạnh chiếc xe ngựa bị lật ngửa của mình, ngón tay
gẩy gẩy càng xe bể nát, tình cờ liếc mắt nhìn người đánh xe đã chết trong buồng
xe, khuôn mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ điều gì, cũng từ chối lời đề nghị
chữa thương của các thuộc hạ Giám Sát viện.
Vì sao? Tất cả những thứ này là vì sao?
Khắp sơn cốc đầy xác của châu quân, thế lực phương nào mà to gan như vậy,
dám tiến hành mai phục trong sơn cốc cách kinh đô gần như vậy? Là ai có thực
lực điều động nhiều cao thủ của quân đội như vậy, thậm chí còn chuyển cả nỏ
thủ thành đến đây!
Nỏ thủ thành đó là điểm đáng ngờ thứ hai trong vụ ám sát lần này, kẻ ám sát
muốn chuẩn bị kéo nỏ cần có thời gian, gây ra động tĩnh rất lớn, vì sao quân
phòng vệ kinh đô người phụ trách an ninh tại kinh đô lại không phát hiện ra
điều gì?
Còn chuyện khiến cho Phạm Nhàn cảm thấy đau lòng nhất, chính là vì sao đối
thủ có thể đoán chính xác thời gian y về kinh đô đến mức này. Từ Dĩnh Châu
đến Vị Châu, mình đã cố tình bố trí chiến thuật lừa dối, khiến cho Giang Nam
thủy trại phát ra tin đồn giả, sau đó đi thẳng tới... Nếu muốn ám sát mình, đám
quân đội này đâu dám phục kích gần kinh đô quá lâu, thế thì làm thế nào bọn
chúng canh chuẩn thời gian như vậy?
Càng đáng sợ hơn nữa là, mặc dù đã về gần kinh đô nhưng Phạm Nhàn tự thấy
mình không lơi lỏng cảnh giác, đã phóng do thám cách xa ba dặm, vì sao ban
đầu báo cáo nhận được từ do thám chỉ cho biết mọi việc đều bình thường?
Chẳng lẽ do thám kia không phát hiện ra điều gì bất thường trong sơn cốc? Cho
đến khi Ảnh Tử lên tiếng cảnh báo...
Vô số nghi ngờ trào dâng trong cõi lòng Phạm Nhàn, đặc biệt là những nghi ngờ
về một phương diện khác, càng khiến y cảm thấy toàn thân lạnh giá.
Bố trí ngày hôm nay hoàn toàn khác với bố trí ở tại Huyền Không miếu.
Bố trí ngày hôm nay là một đường chết, đối phương đã sử dụng lực lượng
cường đại như vậy, còn chuẩn bị chi tiết tỉ mỉ, rất hiển nhiên bọn chúng muốn
muốn giết chết mình. Nếu Trưởng Công Chúa ra lệnh cho Yến Tiểu Ất tấn
công, thế thì chắc chắn kinh đô đã xảy ra biến cố rất lớn, cho nên đối phương
mới có thể không chút kiêng kỵ như vậy, dám coi thường cả Hoàng đế... Nhưng
nếu kinh đô thật sự phát sinh hỗn loạn, cho dù tin tức trong cung không thể
truyền ra ngoài, nhưng còn người đó thì sao?
Phạm Nhàn u ám suy tư, nhưng người đó thì sao? Cho dù tất cả mọi người trong
thiên hạ đều bị đông cứng, nhưng người đó... chắc chắn sẽ có cách thông báo
cho mình.
Đây là một vấn đề mâu thuẫn. Nếu không phải kinh đô đại loạn thì không thể
giải thích được vì sao Trưởng công chúa và Yến Tiểu Ất lại dám... làm ra việc
lớn như vậy, mà nếu kinh đô thực sự đại loạn, vì sao mình không nhận được
cảnh báo từ trước?